Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

Uy tín chính phủ mới ?

Không cần đến một quốc hội mới được thành lập lại ở kỳ bầu cử tới đây, đảng Cộng Sản Việt Nam đã chỉ đạo quốc hội cũ hoàn tất cuộc lựa chọn chính phủ mới đứng đầu đầu là Nguyễn Xuân Phúc.

 Bỏ qua những tin tức về gia sản của con gái và con rể Nguyễn Xuân Phúc, cũng như những trò phản thùng đầu quân cho Nguyễn Phú Trọng để hạ bệ Nguyễn Tấn Dũng trong cuộc đua chức tổng bí thư với Nguyễn Phú Trọng.

Uy thế của Phúc nương nhờ vào Nguyễn Phú Trọng, bởi vậy Phúc không được các đồng chí của mình coi trọng cao. Do Nguyễn Phú Trọng đã quá cao tuổi và có thể ra đi bất cứ lúc nào trong vòng 5 năm tới. Bản thân Phúc quá trình hoạt động trước khi làm thủ tướng không có gì nổi bật. Những yếu tố đó khiến Phúc không có uy thế cho bản thân.

 Không tạo được cho mình uy tín cá nhân, một điều rất khó cho Nguyễn Xuân Phúc điều hành chính phủ trong nhiệm kỳ của mình.

Đây là khó khăn thứ nhất của Nguyễn Xuân Phúc.


 Khi Phúc nhậm chức thủ tướng, Việt Nam bất ngờ đối phó với những thiên tai khủng khiếp đến dồn dập. Nó không phải như một trận động đất hay lũ quét đi qua ào ào. Những thiên tai dai dẳng đến hàng tháng trời và có vẻ không có sức mạnh nào có thể khắc chế được. Đó là hạn hán ở Tây Nguyên, xâm nhập mặn ở Tây Nam Bộ và vụ cá chết ở bốn tỉnh ben biển mới đây.

http://dangcongsan.vn/thoi-su/xam-nhap-man-o-nam-bo-han-han-o-trung-bo-va-tay-nguyen-van-dien-bien-phuc-tap-384157.html

Tất cả những tai hoạ trên đều diễn ra trên diện rộng và gắn liền với đời sống thực tế của người nông dân, ngư dân và nhiều ngành nghề khác. Chính phủ hoàn toàn bất lực với những tai hoạ này, những sự trợ giúp tượng trưng như 15 ký gạo một tháng cho một người là cố gắng nhất,  bộ máy chính phủ mới thiên về tập trung bưng bít thông tin để dân chúng khỏi lo lắng. Cách hiệu quả nhất mà họ có thể làm được khi đối phó với các tai hoạ trên là bưng bít thông tin và đàn áp dư luận.

Các diễn biến tai hoạ và động thái của chính phủ mới như dấu hiệu cho thấy , chính phủ mới không được lòng trời và cả lòng người.

Với đồng chí không được nể trọng, với nhân dân không được nể phục, với đất trời không nhận được sự bao dung. Có lẽ tân thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc chỉ trông mong vào uy tín của mình với quốc tế để nhờ sự giúp đỡ về kinh tế.

 Nhưng thật đáng buồn, ngân hàng thế giới ra tuyên bố sẽ xem xét chấm dứt cho Việt Nam vay ưu đãi vào năm 2017. Tức chỉ còn một năm nữa là tuyên bố này có thể sẽ được thực hiện. Trong khi ngân sách chính phủ thâm hụt, không có nguồn tiền bổ sung. Sự cảnh báo của ngân hàng quốc tế là một đòn nặng giáng xuống chính phủ Nguyễn Xuân Phúc. Bởi nếu ngân hàng thế giới ngừng cho vay, những nguồn vay khác sẽ cũng phải cân nhắc cho Việt Nam vay tiền.

Vào năm 2015, chính phủ lúc đó do Nguyễn Tấn Dũng háo hức đưa ra một dự báo rằng sẽ phát hành 10 tỷ usd trái phiếu vào năm 2016. Nhiều tờ báo ca tụng rằng Việt Nam vay được tiền như thế là do uy tín đất nước cao, bởi cao quốc tế mới tin tưởng mua trái phiếu. Đến đầu năm 2016 khi có kết quả đại hội Đảng cộng sản VN khoá 12 đã rõ ràng, thứ trưởng Bộ tài chính Trần Xuân Hà đặt ra nhiệm vụ cho thị trường trái phiếu như sau.


'' tiếp tục huy động vốn hiệu quả cho NSNN, hỗ trợ đắc lực cho Chính phủ trong việc cơ cấu lại nợ trong nước bằng việc tiếp tục phát hành trái phiếu có kỳ hạn dài, trong đó kỳ hạn 3 năm chiếm 30%, các kỳ hạn từ 5 năm trở lên chiếm 70%, tăng cường tính thanh khoản của thị trường bằng cách thu hút nhà đầu tư nước ngoài, đa dạng hóa cơ sở nhà đầu tư, kỳ hạn phát hành, chuẩn bị đưa thị trường phái sinh vào hoạt động. '' hết trích.

http://cafef.vn/tai-chinh-ngan-hang/nam-2016-phat-hanh-220-000-ty-dong-trai-phieu-chinh-phu-20160123101341126.chn

Từ chỉ đạo của Bộ Tài Chính, sẽ cho ta thấy chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đang cực kỳ khát tiền để cơ cấu lại nợ, nói nôm na đây là việc hoãn nợ, đáo nợ. Thời hạn thanh toán trái phiếu 5 năm có đến 70%, tại sao lại là 5 năm chiếm đến 70%. Thứ nhất là nhiệm kỳ của chính phủ chỉ trong vòng 5 năm, thứ hai mức lãi suất trái phiếu 5 năm  hấp dẫn nhất với người mua bởi lãi suất đến gần 6,4 %. Cái gọi là đa dạng hoá kỳ hạn thực ra là mỹ từ để che đậy việc khát tiền vay nóng.

Trong khi đó lãi suất trái phiếu 5 năm của Phi Luật Tân là 3, 9%, Trung Quốc là 2,7%. Việt Nam là nước lãi suất trái phiếu đứng đầu khu vực Đông Nam Á.

Lãi suất cao vậy, có nghĩa uy tín không được đảm bảo cho lắm. Nhưng thế chưa phải là tệ hại, khi đã đưa mức lãi suất cao ngất ngưởng và thời hạn chỉ 5 năm để phát hành trái phiếu. Qua thăm dò không thấy có người mua, để tránh nhục nhã. Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đành bỏ phát hành trái phiếu như dự định, với lý do rằng thời điểm này lãi suất như vậy là cao.

http://dantri.com.vn/kinh-doanh/hoan-phat-hanh-3-ty-usd-trai-phieu-quoc-te-20151118093942928.htm

 Giải thích của chính phủ với việc hoãn trái phiếu như chuyện ngụ ngôn Con Cáo Và Chùm Nho. Cũng như chuyện ngân hàng thế giới không cho vay tiền, sợ mất uy tín, báo chí Việt Nam phải bịa ra thanh minh rằng, Ngân hàng thế giới vẫn đánh giá Việt Nam có mức nợ công an toàn. Hoặc khôi hài hơn là có bài báo giật tiêu đề Việt Nam đâu túng thiếu mà phải đi vay mãi.

http://vietnamnet.vn/vn/kinh-doanh/dau-tu/301089/viet-nam-dau-tung-thieu-den-muc-phai-di-vay-mai.html

 Nhưng điều bóng gió đáng chú ý ở bài báo Việt Nam không túng thiếu này, là việc ám chỉ tiền của còn trong nhân dân. 20 ngày sau khi có bài báo lớn tiếng này, một kiến nghị đã được đưa ra, đó là  không vay được ODA thì tính chuyện huy động vàng trong dân.!!!

Không vay được bên ngoài, trái phiếu bán không ai mua, chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đã chọn con đường cùng là nhằm vào tiền ngoại tệ và vàng dự trữ trong nhân dân. Bắt đầu bằng việc kiểm soát ngặt nghèo mua bán vàng và ngoại tệ trong nhân dân, rồi đến lãi suất gửi vàng và ngoại tệ ở mức thấp dần đi...Chính phủ làm mọi cách để vàng của người dân trong tay họ là vô giá trị, chỉ có cách bỏ ra mua trái phiếu của chính phủ là sinh lời. Nếu không, cứ dể yên một chỗ, mọi hành vi mua bán, giao dịch nếu không cẩn thận sẽ bị tịch thu theo nghị định 95.

http://plo.vn/kinh-te/tich-thu-usd-mua-ban-trai-phep-bat-ke-nguon-87063.html

http://cand.com.vn/Kinh-te/Mua-ban-vang-trai-phep-co-the-bi-tich-thu-tien-vang-va-phat-nang-218737/

Khi chính phủ không còn uy tín với quốc tế để vay tiền từ những nơi minh bạch. Những người dân  phải tính chuyện giữ túi tiền dự trữ của mình trước cơn thèm khát của chính phủ. Đồng thời phải cảnh giác trước những khoản vay mờ ám của chính phủ với những quốc gia dã tâm không tốt với đất nước Việt Nam. Bởi khoản vay ấy sẽ kèm theo những điều kiện mang hậu quả khó lường với các thế hệ sau này như môi trường, chủ quyền, văn hoá và lãi suất cao.

Thật khó khăn cho chính phủ Nguyễn Xuân Phúc, người tiền nhiệm của ông ta đã vay hết những nơi có thể vay. Đến lượt ông ta chỉ còn cách cưỡng ép dân cho chính phủ vay. Nhưng chẳng có gì đáng thương cho Nguyễn Xuân Phúc, vì nếu vay được ở đâu bên ngoài thì ông ta cũng làm như người tiền nhiệm trước đó của mình, là vay lấy được. Chuyện người đi sau không vay được đâu nữa hoặc phải è cổ trả lại là chuyện đời sau, không phải của ông ta.

 Chính phủ của Đảng cộng sản chọn ra,  kiểu gì cũng sẽ uy tín như vậy mà thôi.




Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

Vài suy nghĩ về Đại Vệ Chí Dị của Bùi Thanh Hiếu - Đỗ Trường.

Có thể nói, một vài thập niên gần đây, Đảng luôn kêu gào cởi trói cho các văn nhân, nghệ sĩ, nhưng giới cầm bút dường như vẫn không thoát ra khỏi cái thòng lọng, dây trói trong tay của Đảng. Do vậy, một số nhà văn có tư tưởng tự do, công lý còn ở trong nước buộc phải sử dụng những thủ pháp nghệ thuật độc đáo riêng, lách ra khỏi cái vòng kim cô ấy, nhằm đưa được tác phẩm của mình đến với người đọc. Những cây bút ấy tuy không nhiều, nhưng tư tưởng cũng như sự can đảm của họ đã vượt qua sự suy nghĩ của rất nhiều người. Trong số đó phải kể đến nhà văn Võ Thị Hảo với Giàn Thiêu, Dạ Tiệc Qủi, Phạm Thành với Hậu Chí Phèo, Cò Hồn Xã Nghĩa, Văn Biển với Que Diêm Thứ 8… Và gần đây nhất cuốn Đại Vệ Chí Dị của Bùi Thanh Hiếu (Người Buôn Gió) do nhà xuất bản Vipen (Berlin) in ấn, tác giả tự phát hành. Đây là cuốn sách khá dày dặn (564 trang), tôi vừa nhận được từ Tiến Sĩ Peter Knost và nhà thơ Thế Dũng đồng Giám đốc Vipen gửi tặng và yêu cầu viết lời giới thiệu.
Tuy đã gặp gỡ và khật khừ bia rượu với nhau vài lần ở nơi bạn bè, nhưng quả thật tôi chưa đọc Bùi Thanh Hiếu, ngoài mấy bài báo mang tính thời sự. Nên ngày 7 tháng 3 năm 2015 vừa qua ở Hà Nội, khi bị bắt để trục xuất về Đức, công an Việt Nam hỏi cảm nghĩ về thơ văn Bùi Thanh Hiếu, tôi không thể trả lời.
Bùi Thanh Hiếu sinh năm 1972 tại Hà Nội, thuộc thế hệ trẻ, nhưng được cho là cây viết già. Đọc Bùi Thanh Hiếu, thấy cuộc sống khổ ải đầu đời của hắn tựa như thời tuổi trẻ của tôi cũng đã phải trải qua. Nhưng cái kết, hắn trở thành giang hồ thứ thiệt (theo đúng cả hai nghĩa) còn tôi chỉ là thứ giang hồ vặt “ Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà“. Tuy thế hệ, tuổi tác có cách khá xa, nhưng hiện tại hắn và tôi có đặc điểm chung nữa là: Ngồi bệt. Do vậy, khi đọc, tôi thấy cái sự đồng cảm của mình đôi lúc lấn át cả khiếm khuyết trên những trang văn của hắn.
Có thể nói, Đại Vệ Chí Dị không chỉ đưa tên tuổi Bùi Thanh Hiếu đến với bạn đọc người Việt trong và ngoài nước, mà còn đến với cả những chính khách, người ngoại quốc quan tâm đến Việt Nam.
*Bộ mặt thật của chế độ thối nát đương thời.
Nếu các nhà văn Võ Thị Hảo, Văn Biển, Phạm Thành… đã mượn cõi ảo, lấy vô hình rọi vào cái hữu hình, thì với tác phẩm Đại Vệ Chí Dị, Bùi Thanh Hiếu kéo hiện thực lùi về quá khứ để bóc trần sự thật thối nát của xã hội đương thời, và thân phận con người. Có thể khẳng định, không riêng Đại Vệ Chí Dị, mà tất cả những sáng tác của Bùi Thanh Hiếu trước đây cũng như hiện nay đều bám vào cuộc sống, xã hội và đầy ắp tính thời sự nóng hổi. Dù bút pháp, cung cách chuyển tải mỗi tác phẩm hoàn toàn khác nhau.
Có một số nhà nghiên cứu cho rằng: Bùi Thanh Hiếu đã ghi lại những gì trông thấy ở nước Vệ, triều Sản để phản anh thực trạng xã hội Việt Nam bây giờ. Tôi không hoàn toàn đồng ý như vậy, và câu trên xin phép đổi lại vế đầu: Trong hoàn cảnh kiểm duyệt tư tưởng, sách, báo bằng an ninh và tù đày như ở Việt Nam hiện nay, buộc Bùi Thanh Hiếu phải mượn, hay vẽ ra bối cảnh, xã hội triều Sản, nước Vệ nào đó, để phản ánh, bóc trần sự thật ghê tởm đang diễn ra hàng ngày trong cung đình Cộng sản và nỗi thống khổ của tầng lớp bị trị.
Có một điều quả thật chưa rõ ràng, đến lúc này ngồi viết, tôi vẫn không nghĩ, Đại Vệ Chí Dị là cuốn tiểu thuyết, như đã được in, đánh giá trong cuốn sách. Bởi tác giả không sáng tạo (tiểu thuyết hóa) những tình tiết sự việc. Mà Bùi Thanh Hiếu đã bê nguyên xi bối cảnh, nhân vật, sự kiện hoàn toàn có thực đã và đang diễn ra dưới chế độ xã hội đương thời vào trang sách của mình. Tuy nhiên, sự trần thuật ấy được dẫn dắt bởi văn phong cổ mang dáng dấp sử ký. Với văn phong này, tác giả không chỉ dẫn dắt những độc giả lớn tuổi, mà dường như giới trẻ cũng bị cuốn hút bởi nghệ thuật gieo mầm, cài đặt cùng những tình tiết sự việc được đan xen một cách sinh động, kết thúc từng hồi, rất kịch tính khi đọc.
Tôi cho rằng, đây cũng là thủ pháp nghệ thuật đặc trưng của Đại Vệ Chí Dị. Và cùng với nó, tác giả đã rất thành công chuyển tải ý đồ của mình đến người đọc. Dù xuyên suốt tác phẩm là những câu chuyện ngoài đời, tình tiết sự việc được xâu chuỗi lại, thông qua lời kể.
Tuy được bắt đầu bằng nhân vật Tiên Đế (Hồ Chí Minh), nhưng Đại Vệ Chí Dị lại xoáy sâu vào mâu thuẫn, bè phái cũng như sự đê hèn của Đảng và chính quyền (cung vua, phủ chúa) trước dã tâm của giặc phương Bắc. Từ đó, ta có thể thấy được nỗi đau của dân tộc và thân phận rẻ mạt của con người, từ sau công cuộc được gọi là đổi mới đến nay.
Và từ đây, một lần nữa, Bùi Thanh Hiếu lại mượn bối cảnh, sân khấu cung vua , phủ chúa thời Lê- Trịnh để phơi bày dã tâm, đấu đá tranh giành quyền lực, giữa Đảng và chính quyền (giữa Tổng bí thư và Thủ Tướng). Làm người đọc phải rùng mình kinh hãi, trước sự thối nát của một chế độ độc tài với hai thế lực (Đảng và Chính phủ) đầy đủ quyền hành, ban bệ chồng chéo đang trèo đầu cỡi cổ, hút kiệt sức dân. Và nỗi thống khổ ấy càng được nhân lên, bởi chính sách cai trị không chỉ bóp, thiến dạ dày bao tử, mà còn bủa vây, bưng bít giam hãm những suy nghĩ, tư tưởng con người. Đoạn trích đưới đây, chỉ là một trong hàng trăm, hàng ngàn câu chuyện đang lưu truyền trong dân gian. Nó đã được Bùi Thanh Hiếu hình tượng hóa vào trang viết của mình một cách sâu sắc, sinh động. Tuy tiếng cười là đấy, nhưng quặn lên những nỗi đau, bởi chân tướng thực sự đã được phơi bày, lòng tin của con người đã bị đánh cắp, trước sự lừa bịp cũng như mưu mô, nham hiểm của tập đoàn thống trị, ngay từ khi cướp được chính quyền. Và với tôi, có lẽ đây là đoạn văn lột mặt của sự thần tượng hóa, một cách thâm thúy nhất trong tác phẩm Đại Vệ Chí Dị:
“Quần thần xúm lại xin ngài kể rõ câu chuyện. Kính Vệ Vương kể rằng :
– Năm xưa thuở núi rừng; mưu chí lớn bình thiên hạ. Có người thuộc hạ hỏi tiên đế sau này nếu dựng được nghiệp thì trị dân thế nào? Tiên đế mới sai người đó vào rừng bắt sống một con khỉ. Bảo người ấy nhốt trong lồng, lúc đầu cho ăn hoa trái đầy đủ, càng ngày cho càng ít đi đến lúc mỗi ngày con khỉ chỉ ăn được một quả chuối, con khỉ vẫn vui vẻ vô tư. Sau đó tiên đế sai ngươi ấy đem cái lồng khỉ vào rừng. Mỗi ngày cho ăn vẫn chỉ một quả chuối.
Được 7 ngày thì con khỉ trong lồng nhăn răng ra mà chết. Người đó về tâu với tiên đế chuyện khỉ chết, tiên đế cười hà hà bảo:
– Ta nghĩ nó sống được đến 5 ngày thôi, ai ngờ lâu thế!
Người kia mới hỏi tại sao khỉ mang vào rừng cho ăn vẫn thế mà chết. Tiên đế bảo:
– Tại vì khi trước nó ăn như thế, nó nghĩ rằng cả loài khỉ cũng chỉ ăn thế. Khi bị đưa vào rừng nó thấy không phải vậy, các con khỉ khác tự do kiếm ăn, ăn uống tha hồ thoải mái, nó không được ăn thế, nó buồn rầu, tức tối rồi không làm gì thoát được cảnh đó sinh bệnh mà chết. Ấy là lẽ tự nhiên, con người cũng vậy mà thôi, nếu họ khổ mà không có gì so sánh thì tất họ nghĩ đó là lẽ đương nhiên của đất trời, số mệnh, họ hài lòng sống. Nhưng nếu họ có gì để so sánh thì tất lòng dạ sẽ sinh nghi, mầm họa từ đó sẽ mà ra. Đạo trị dân chỉ đơn giản có vậy…“ (Sách đã dẫn-trang 128)
Qua Đại Vệ Chí Dị cho ta thấy, Tác giả có trí tưởng tượng rất phong phú. Tuy bút pháp giả cổ, nhưng biến hóa khôn lường, Bùi Thanh Hiếu đã hình tượng hóa một cách điêu luyện cuộc tranh giành quyền lực giữa Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng bằng những cuộc đọ sức sống mái trên chiến trường. Có thể nói, đây là những trang viết sinh động. Nó không chỉ bóc trần được dã tâm, sự tàn bạo của chế độ Cộng sản, mà còn mang đến cho người đọc những giây phút hồi hộp và sảng khoái nhất. Đoạn trích dưới đây, chưa hẳn đã là đoạn văn tiêu biểu, nhưng với những diễn viên Trăm Xanh Nguyễn Bá Thanh, Báu Mã Phạm Qúi Ngọ và tù binh anh em nhà Dương Chí Dũng, thì sân khấu hề chèo của giới chóp bu Hà Nội đã được mở ra:
“ Bấy giờ bên Phủ Chúa, cơn giận dâng tràn. Thủ hạ của phủ cứ lần lượt vào vòng lao lý, ác cái mỗi lúc lại lên cấp cao hơn. Cứ đà này chả mấy chốc nước dâng đến ngai Chúa. Nhưng giờ bên kia, đại tướng của Vương Phủ là Trăm Xanh dẫn quân tung hoành. Trăm Xanh đánh trận mở đầu trảm được Dương anh, bắt sống Dương em. Khí thế ngút trời, thừa thắng định dẫn quân xông vào bộ Hình bắt sống nốt Báu Mã tướng quân. Báu Mã tướng quân lo sợ, cáo bệnh, đóng doanh trại, không dám ra ngoài thành nghênh chiến. Trăm Xanh cho quân bủa vây, tình trạng Báu Mã nguy cấp vô cùng. Nhưng giờ còn chưa biết Vương Phủ có mưu kế gì mà Trăm Xanh dũng mãnh đến vậy. Phủ Chúa lo lắm nhưng vẫn phải dò xét thêm.
Phía ngoài phủ phó thượng thư bộ Hình Báu Mã, đại tướngTrăm Xanh hiên ngang cưỡi ngựa ô, truyền cho chưởng tòa hình mang chiến thư dán trước phủ. Thông báo ngày một hay hai sẽ phá thành bắt tướng. Một mặt truyền tin về Vương Phủ, báo tin trận đầu thắng lợi.“ (Đại Vệ Chí Dị-Sách đã dẫn)
Tuy không nghĩ, Đại Vệ Chí Dị là cuốn tiểu thuyết, và khi tôi đọc, tiếp cận nó bằng mạch văn ký sử. Nhưng phải nói, hồi 103 (Tái Ngộ Qủi Môn Quan) đã được Bùi Thanh Hiếu tiểu thuyết hóa, với hình ảnh siêu thực, lời văn ẩn dụ sâu sắc.
Đây là sự sáng tạo độc đáo của tác giả, khi để hai đồng chí, cũng là cựu thù bởi tiền tài, quyền lực, gặp lại nhau ở nơi Qủi Môn Quan. Hình ảnh này, làm tôi nhớ đến linh hồn vật vờ của hai người lính ở hai chiến tuyến nơi Cổ Thành trong tác phẩm Dạ Tiệc Qủi của nhà văn Võ Thị Hảo. Có khác chăng, linh hồn hai nguời lính trẻ của Dạ Tiệc Qủi hiện cong lên dập dờn như những câu hỏi cho cả một dân tộc, còn hai ông quan đại thần trong Đại Vệ Chí Dị thực sự nhận ra con đường mình đã đi: “Chúng ta cả đời lầm lạc, theo phường bá đạo, để đến lúc này không biết kêu ai“
Vâng! Âu cũng là sự luân hồi, quả báo chăng? Đây là những trang viết hay của Bùi Thanh Hiếu. Và là một trong những chương (hồi), tôi thích nhất trong cuốn sách này:
“Mã nghe tiếng kẻng báo, đứng dậy vòng tay cáo từ, lúc nhờ Xanh đặt hộ hòn đá lên đầu, Mã chỉ đống đá nói:
- Vua, Chúa tiếm ngôi, bất nhân, bất nghĩa. Trời nào cho thiên mệnh, cái hòn đá to ông ngồi là để Vua và Chúa ai xuống trước thì đội đấy.
Trăm Xanh chợt ngộ, hối hận khóc oà, ôm lấy Báu Mã nói.
- Chúng ta cả đời lầm lạc, theo phường bá đạo, để đến lúc này không biết kêu ai. Xin ông bỏ qua chuyện ngày xưa.
Mã nặng nhọc vì gông, xiềng, đá hổn hển trả lời.
- Tôi đã trả tiền đò cho ông rồi đấy thôi.“ (Đại Vệ Chí Dị- Sách đã dẫn)
Với cái chết của Báu Mã Phạm Qúi Ngọ và Trăm Xanh Nguyễn Bá Thanh như một lời cảnh báo trước cho sự sụp đổ của một thể chế, một triều đại độc tài, thối nát.
Phải chăng đó là qui luật tất yếu của lịch sử, và cũng chính là tư tưởng của tác giả, tác phẩm muốn gửi đến người đọc?
*Thân phận đất nước và con người.
Chắc chắn rằng, chỉ có những vĩ nhân, những anh hùng xả thân bảo vệ đất nước mới để lại danh thơm cho hậu thế. Và trong văn học cũng vậy, sống được và còn đọng lại với đời phải là những trang viết dám chọc thẳng vào cái ung nhọt của xã hội, đứng về phía công lý, lẽ phải của con người.
Khi đọc và nghiên cứu Đại Vệ Chí Dị, tôi nhận ra, tác giả không chỉ ghi lại từng biến cố đã và đang xảy ra, mà còn cảm được thái độ cũng như trách nhiệm của người câm bút trước thời cuộc. Thái độ cũng như tư tưởng ấy của tác giả thường được cài đặt vào những câu thoại của nhân vật dẫn truyện, hoặc lời bàn của người thời nay.
Và có thể nói, nếu như tác giả không hóa thân vào những người dân oan bần cùng, những biểu tình viên bị đánh dập mặt, hay một trí thức can trường đang bị giam cầm trong ngục tối…để viết, thì hình ảnh họ không thể hiện lên một cách trung thực và sống động đến như vậy.
Với ngòi bút tưởng như đùa cợt, bông lơn, nhưng hình ảnh đê hèn, nhu nhược của Đảng trước giặc phương Bắc và đằng sau nỗi đớn đau ấy là ý chí không thể khuất phục của người dân hiện lên rất đậm nét, thâm sâu. Đoạn trích dưới đây, là câu chuyện được lưu truyền trong dân gian, nhằm vạch trần thủ đoạn trấn áp cũng như nhu nhược hóa con người của chế độ đương thời. Nó đã được tác giả nhân cách hóa vào trang văn, làm người đọc phải bật ra tiếng cười cay đắng:
“Chỉ cần gom bá tánh lại, đổi thành vài họ, như họ Khiếp, họ Nhược, họ Cơ là xã tắc yên lành. Những kẻ làm quan lấy họ Cơ. Những kẻ trí sĩ, nhân tài có hiểu biết mang họ Nhược, còn dân đen lấy họ Khiếp. Những kẻ không mang họ ấy, tất là bọn mang mầm mống phản loạn…
Hàng ngày công sai nhà Sản đi lùng sục giữa các phố phường, thấy quán xá, vườn hoa nào đông người là xộc tới hỏi danh tính. Kẻ nào họ Khiếp, họ Nhược thì không sao, những kẻ mang họ khác đều bị bắt lên xe bát mã một đống về phủ trị tội.
Riêng họ Cơ là họ nhà quan, có dấu ấn riêng không bị xét hỏi. Họ này từ vua chúa nhà Sản đều dùng, như Cơ Nông Cường, Cơ Nguyễn Bạo, Cơ Nguyễn Kính, Cơ Nguyễn Vượng…“ (Đại Vệ Chí Dị-Sách đã dẫn)
Có thể khẳng định, một chế độ độc tài, dối trá, và lưu manh, với những bè phái chém giết, tranh giành tiền tài và quyền lực, thì điều hiển nhiên đất nước ấy đang đứng trên hố sâu vực thẳm.
Thật vậy! Đọc Đại Vệ Chí Dị, ta có thể thấy, dưới sự thống trị của Đảng đất nước đang đi đến tuyệt lộ. Xã hội đã bị lưu manh hóa đến thượng tầng, với những băng đảng hợp pháp đang hút kiệt tài nguyên và sức người. Môi trường thiên nhiên bị tàn phá một cách tàn nhẫn, man rợ. Mọi quan hệ xã hội, làng xóm, gia đình đều được đong đếm bằng tiền bạc. Nạn kiêu binh, âm binh nổi lên đàn áp, ức hiếp chính những người khốn khổ, đang ngày đêm è cổ nuôi dưỡng mình. Chúng ta hãy đọc lại đoạn trích dưới đây, để thấy được sự tha hóa đến tận cùng của xã hội và con người:
“Công sai đi tuần ráo riết hàng giờ ngoài đường, thấy lỗi gì của dân dù nhỏ cũng không buông tha. Quan lại không có tiền đút lót không duyệt bất cứ thứ gì. Đến bọn văn thư, nha lại cũng cậy mình ở cửa quan sách nhiễu đòi tiền dân. Các con buôn thi nhau nhập hàng độc hại giá rẻ về trà trộn bán cho dân chúng….
Cứ như tể tướng Bạo ngần ấy năm nắm việc quốc gia quyết định bán quặng nhôm cho nước Tần bất chấp các lão thần, trí sĩ ngăn cản. Nhân cái việc đó mà bọn quan lại địa phương cũng thấy có tài nguyên, khoáng sản gì là cho khai thác bừa bãi bán cho gian thương nước ngoài..
Nhưng cơ hội kiếm tiền nhiều nhất và lớn nhất đương nhiên thuộc về tể tướng, bởi ngài coi soát việc kinh tế trong triều. Một lời của ngài, một chữ ký của ngài kẻ khác có được hàng vạn lượng. Những kẻ hám lợi vây quanh tể tướng để nhận chút mưa móc. Lâu ngày chúng đông dần lên. Nghiễm nhiên thành băng đảng, kẻ đứng đầu băng đảng ấy tất là tể tướng“ (ĐVCD- Sách đã dẫn)
Qủa thực, đối với chế độ đương thời, như một lần tôi đã viết: Bán đất bán rừng đi đến bán nước bán cả linh hồn có một khoảng cách rất gần.
*Một số nhược điểm và hạn chế.
Tác phẩm nào cũng vậy, có hay thì chắc chắn phải có dở. Và Đại Vệ Chí Dị cũng không nằm ngoài lẽ thông thường đó.
Ta có thể thấy, nối dài mạch truyện (Đại Vệ Chí Dị) là những câu chuyện được truyền khẩu trong dân gian, hoặc những sự việc thực đã và đang xảy ra trong xã hội, mà đã được nghe, hay bắt gặp. Do vậy, khi đọc dòng đầu, ta đã biết trước được diễn biến và kết quả của câu chuyện. Cho nên, dường như không gây được sự bất ngờ, hứng thú cho người đọc. Truyện, tiểu thuyết cũng như thể thao vậy, kết quả biết trước khi vào thi đấu tranh tài, thì không có gì buồn chán bằng.
Vì một lý do nào đó, người viết có thể giả văn phong, mượn thời cuộc…nhưng không thể sao chép, copy tình tiết, câu chuyện từ tác phẩm khác thành của mình. Đọc đoạn văn dưới đây, bắt gặp hình ảnh Lưu Bị, Tào Tháo cho ta cảm giác rất nhàm, nhợt nhạt. Và có thể nói, nó hoàn toàn không có giá trị về nội dung, tư tưởng, hoặc một tiếng cười hay một chút gì đó đọng lại trong lòng người:
“Lúc ấy Vương sắp đi Cờ Hoa, Sáng Quyết và Quảng Phệ hội nhau uống rượu sau vườn phủ bộ Binh. Rượu ngà ngà Sáng Quyết hỏi.
– Theo đại nhân, thiên hạ ngày nay ai là anh hùng.?
Quảng Phệ đáp.
– Bọn Bạo, Cả Sáng đang đương thời là anh hùng, ngoài ra có Xuân Phước, Đường Hoang cũng đáng kể tên. Thêm nữa phải kể đến Bốn Sương người mạn Nam bộ cũng đáng mặt anh hùng.
Sáng Quyết cười nói.
– Bạo tham nhũng không được lòng dân, Cả Sáng lập lờ gió chiều nào che chiều ấy không dám quyết, Bốn Sang chỉ võ miệng mà không có thực lực. Bọn Xuân Phước, Đường Hoang là phường cơ hội mà lên, trong triều không ai phục. Tất cả lũ ấy không đáng gọi là anh hùng.
Quảng Phệ hỏi.
– Vậy còn ai nữa.?
Sáng Quyết ghé tai Quảng thì thầm.
– Anh hùng trong thiên hạ chỉ có mỗ và tướng quân mà thôi.
Quảng Phệ nghe xong, ngửa cổ lên trời cười khặc khặc, vỗ đùi đét cái hỏi.
– Đại thần kinh thành đã nói vậy, chắc có ý rồi.?“(Đại Vệ Chí Dị-sách đã dẫn)
Ngoài bắt chước, mô phỏng những tình tiết, hành động nhân vật từ những truyện cổ, hay phim truyền hình Trung Quốc ta còn bắt gặp khá nhiều những câu, những thán từ có gốc gác của các nhân vật trong Tam Quốc Chí: “ Trời đã sinh ra ta điên, sao nỡ còn sinh ra kẻ dại“.
Có lẽ, những đoạn văn trên chỉ gây được tiếng cười cho những độc giả hời hợt, lười suy nghĩ. Như nói về phim ảnh thời nay, gọi là mì ăn liền là vậy.
Và thiết nghĩ, nếu như tác giả lược bỏ những đoạn văn này, tôi tin cuốn sách sẽ thật và giá trị hơn.
Tuy sử dụng văn phong cổ, nhưng tác giả mang nhiều khẩu ngữ (văn nói) chưa chưng cất cho thật chín vào trang viết của mình, do vậy có những câu, từ lặp lại trong cùng một đoạn văn ngắn. Đó là điều đại kỵ trong văn chương. Ta đọc lại đoạn trích dưới đây để thấy rõ điều đó:
…Làm đại tướng cầm quân, bất chấp mệnh Vua đi sứ cam kết đủ điều. Đã thế lại đem binh hội ước với Tề ở biên giới, công khai nhận lễ vật của địch. Chuyện làm phản chỉ ngày một ngày hai. Nay hắn đang mật giao với Tề và đại thần Sáng Quyết, chắc làm phản ngày một ngày hai…“(Đại Vệ Chí Dị-sách đã dẫn)
Cũng từ nguyên nhân đó, ta có thể thấy Đại Vệ Chí Dị có khá nhiều câu văn tối nghĩa: “Có một thương gia thấy hiệu sách của Hàn ở vị thế đẹp để mở lầu xanh, bèn hỏi mua lại. Hàn nhất định không bán.“ (trang 316)
Với câu văn này, xin phép tác giả, tôi thử bỏ kết từ (để) và thay vào đó tính từ (có thể) có lẽ câu văn tròn trịa, rõ nghĩa hơn chăng: “Có một thương gia thấy hiệu sách của Hàn ở vị thế đẹp(có thể) mở lầu xanh, bèn hỏi mua lại. Hàn nhất định không bán.“
Có thể nói, tác giả sử dụng từ ngữ, nhất là các danh từ không nhất quán theo lối văn phong cổ, làm cho câu văn (đôi khi) bị sượng. Có lẽ, từ thời Tây Chu, Vệ Quốc kéo dài đến những thời phong kiến sau này, chỉ có chiếu sắc phong Học sĩ, Đại học sĩ, chứ làm quái gì đã có phong học hàm “làm giáo sư“. Không rõ, đây là do sơ xuất, hay chủ định của tác. Nhưng với tôi, trong một tác phẩm từ ngữ phải nhất quán, nhất là nó được viết bằng văn phong cổ. Một tác phẩm hay, dứt khoát không thể “đầu Ngô mình Sở“ được:
“Tứ Tấn nói.
- Bạo có hai hổ tướng, một là Tô Điền phó thương thư bộ Hình, hai là Chính Vượng phó thương thư bộ Binh. Đó là hai cánh của Bạo, chặt được hai cánh này Bạo chỉ còn là con gà, muốn thịt thế nào cũng được.
Vương bảo:
- Nếu vậy ta sắc phong cho Tô Điền làm giáo sư, đưa vào danh sách ứng cử đại thần nghị chính. Tô Điền sẽ lưỡng lự đóng quân, không dám theo điều động của Bạo. Chính Vượng thấy Điền được phong chức mà mình không được dòm tới, trong lòng sẽ sinh đố kỵ với Điền mà không còn lòng dạ dụng binh nữa. (Đại Vệ Chí Dị-Sách đã dẫn)
Có thể nói, viết văn là công việc nặng nhọc, viết chân dung, phê bình còn nặng cái đầu hơn nữa. Dù chỉ cảm nhận của cá nhân, nhưng để gọi được hồn vía, tư tưởng nhà văn và tác phẩm là điều không dễ dàng chút nào. Tuy nhiên, có những tác giả, tác phẩm đọc xong, tự bật ra ý tưởng có thể đặt bút viết được ngay. Và ngược lại có nhà văn rất tài năng, tên tuổi, đọc và suy nghĩ cả năm trời, vẫn chưa (hay không) tìm ra mạch cũng như hướng đi cho bài viết. Cho nên, khi nhận được Đại Vệ Chí Dị, với lời đề nghị đọc và viết trong vài, ba tuần, quả thực thời gian quá eo hẹp đối với một người phải làm việc ngày 11 giờ, kể cả thứ bảy, chủ nhật như tôi. Hơn nữa, muốn giới thiệu về một cuốn sách, người viết không chỉ đọc một cuốn sách đó, mà buộc phải đọc nhiều tác phẩm khác của tác giả ấy…
Tuy nhiên, nhà xuất bản Vipen đã nhờ, tôi sẽ phải viết. Mà đã viết thì viết đến tận cùng sự suy nghĩ của mình. Và bài viết này, được ra đời ngay trên Theke quán rượu, nơi tôi làm việc, khi vắng khách. Đây cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan cá nhân của tôi về Đại Vệ Chí Dị, rất có thể không đúng. Nhưng tôi nghĩ, dù sai hay đúng, nó cũng giúp được phần nào cho bạn đọc muốn tìm hiểu, hay tiếp cận, và tự đánh giá tác phẩm, tư tưởng tác giả cũng như chính sử Việt Nam đương đại, một cách chân thật, chính xác nhất.
Leipzig ngày 9-5-2016
© Đỗ Trường
© Đàn Chim Việt

Tột cùng của tội ác.

Ngày 8 tháng 5 năm 2016, người dân Việt Nam ở hai thành phố lớn là Hà Nội và Sài Gòn dự định tuần hành để yêu cầu những người có trách nhiệm phải sớm làm rõ nguyên nhân môi trường sống bị ô nhiễm.

 Việc ô nhiễm, độc hại đã là bức xúc của người dân Việt Nam trong nhiều năm qua. Vụ cá biển bốn tỉnh miền Trung chết dạt vào bờ đã khiến người dân phải thể hiện bức xúc cho các nhà chức trách biết. Họ đã chọn cách tuần hành ôn hoà để thể hiện ý nguyện của mình.

 Nhưng những người có chức trách ở Việt Nam đã có câu trả lời khác hẳn, đó là huy động lực lượng vũ trang khổng lồ để đàn áp cuộc tuần hành. Ngày 8 tháng 5 năm 2016 là một ngày đẫm máu của tội ác mà chế độ cộng sản Việt Nam đã gây nên.

 Đảng cộng sản VN đã từng gây nhiều tội ác đẫm máu, nhưng ở lần đàn áp này tại sao phải gọi là tột cùng, mặc dù máu đổ không nhiều như những cuộc đàn áp ở Thái Bình, Quỳnh Lưu, Mường Nhé, Tây Nguyên. ?

 Đó là bởi tính chất của cuộc tuần hành quá ư là đơn giản, không phải đòi hỏi một điều gì quá lớn lao. Như một đứa bé chỉ đòi được uống cốc nước sạch mà bị đáp lại bằng những cái tát. Hành động bạo tàn đối với người dân đòi một chuyện chính đáng rất đơn giản như vậy, thực sự goi là tội ác . Một tội ác mà chỉ có những kẻ quá bạo tàn mới làm như vậy. Nhất là khi báo chí Việt Nam từng đưa tin Việt Nam ủng hộ môi trường ầm ĩ,  như ngày môi trường thế giới tắt điện, cứu tê giác châu Phi các nghệ sĩ cắn móng tay, bảo vệ thiên nhiên người mẫu cởi truồng và trăm ngàn kiểu ủng hộ môi trường ở tận đâu.

 Vậy mà nhà chức trách dùng bạo lực với người dân khi họ đòi môi trường sạch trên chính quê hương mình. Hành động đó khiến cơn phẫn nộ của người dân lên đến đỉnh điểm, một viện trưởng viện nghiên cứu thuộc ngành xã hội là phải thốt trên Facebook của mình sau khi chứng kiến cuộc đàn áp.

-- Chúng mày cách mạng nửa mùa sao ra lệnh đàn áp dân? Đừng lợi dụng danh nghĩa của ông bà cha mẹ tao, lũ khốn cầm quyền bóc lột người dân bây giờ nhá. ĐM chúng mày, lũ thối tha.

 Một người Pháp từng được báo chí Việt Nam ca ngợi là người yêu đất nước Việt Nam, ông là người rất rành tiếng Việt và coi Việt Nam như quê hương của mình. Trong ngày 8 tháng 5 này, ông cũng không thể kìm nén được cơn giận dữ khi thấy nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đàn áp tàn bạo người biểu tình,  trong đó có cả phụ nữ và trẻ em.

- Bọn lưu manh tay sai của Formosa và Bắc Kinh, Chuyên nghiệp đàn áp đồng bào khi họ bảo vệ đất nước. Bọn phản quốc !

Một hoạ sĩ ở Hà Nội, ông đã ở tuổi 70. Vốn dĩ là một người tài hoa, lịch lãm. Cũng trong một dòng trạng thái trên Facebook của mình vào ngày 8 tháng 5, thậm chí ông còn cẩn thận đề rõ ở dưới ngày tháng ông phát biểu.

Chết rồi thì thằng cha họ Tập và cả lũ ăn theo cùng bọn liếm gót giày, lũ bưng bô cũng không bằng bác xích lô đầu ngõ . Ví chúng mang tính xấu hãm hại đồng loại, phẩm giá không bằng người thường dân.
Thằng nào con nào đang sống nhớ lấy điều này, nó không phải lời nguyền nhưng thiêng hơn lời nguyền vì nó là quy luật khách quan.
Kết stt này chỉ muốn bọn vô lương tâm biết được điều này thì quay đầu, còn không sẽ vĩnh viễn nằm lửa hỏa ngục.
Bọn vô lương tâm, vô luân rõ chưa?


Cả ba người đàn ông trên đều có danh vị trong xã hội, họ đều ở tuổi ông và là những người đáng kính trong con mắt hàng xóm, bạn bè, đồng nghiệp. Cả ba trong số họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hoạt động chính trị hay trước đây có ác cảm gì với chế độ cộng sản Việt Nam, nhưng đến nay người trầm tĩnh và có tuổi như họ cũng không thể không uất hận. Có rất nhiều người khác bình thường khác cũng lên tiếng với những lời tức giận như vậy. Chắn chắn ngày 8 tháng 5 năm 2016, không phải chỉ là những lời tức giận của những người chứng kiến mà còn nhiều người đã khóc khi thấy tội ác vô nhân tính của chế độ đối với người biểu tình ôn hoà môi trường.


 Chủ trương đàn áp người biểu tình môi trường phải được thống nhất từ Bộ Chính Trị và Ban Bí Thư. Đích danh là những cái tên như Nguyễn Phú Trọng, Trần Đại Quang, Đinh Thế Huynh, Nguyễn Xuân Phúc và Tô Lâm, Ngô Xuân Lịch, Hoàng Trung Hải, Đinh La Thăng. Có thể còn có thêm, nhưng chắc chắn 7 cái tên uỷ viên bộ chính trị  này không thể không liên quan. Bởi sự việc này đều liên quan trực tiếp đến chức trách của các uỷ viên Bộ Chính Trị này.

 Nhiều người dân đã nghẹn ngào tự hỏi, ừ nếu bọn bộ chính trị cộng sản ác đã đành. Tại sao những kẻ thi hành không nhận ra sai trái mà vẫn cắm đầu thực hiện. Động cơ nào khiến chúng có thể thực hiện tàn nhẫn như vây, vì tiền hay vì chức vụ hay vì gì.?

 Tiền ở đây chỉ là già nửa của động cơ sai khiến được lũ cấp dưới đánh người. Cái thâm độc nhất của cộng sản khi lùa tay chân đi đàn áp, là chúng nhồi cho cấp dưới rằng những người biểu tình là kẻ thù. Chúng vẽ ra những người biểu tình hiền lành đó là những người xấu xa, thâm độc để bọn tay chân có sự căm hờn khi ra tay. Chúng lý luận rằng việc đàn áp là một cuộc chiến đấu để bảo vệ sinh tồn cho bọn tay chân trước tiên. Chính vì sự nhồi nhét đó mà lũ tay chân mới ra tay bạo tàn không chút ngại ngần. Chứ nếu hẳn vì tiền không thôi, chúng đã không chắc bạo tàn như vậy. Đằng sau đồng tiền được nhận còn là sự hả dạ khi tấn công và hành hạ kẻ thù.

 Thế nên nói rằng ngày 8 tháng 5 năm 2016 là ngày tột cùng của tội ác, không phải ở hành động đánh  người biểu tình môi trường. Mà bởi nó ác ở chỗ nhà cầm quyền đã đưa những người dân vốn dĩ hiền lành trở thành kẻ thù trong đầu những bọn tay chân.  Những kẻ lưu manh đi đâm thuê chém mướn vì tiền, không bao giờ xong việc mà trong lòng hả hê khi thực hiện những hành vi tàn ác. Nhưng những kẻ tay chân của đảng cộng sản ngày hôm nay đi gây tội ác với nhân dân, khi trở về lương tâm của chúng không hề căn rứt. Ngược lại chúng còn hoan hỷ hôm nay đã ra tay thẳng cánh với kẻ thù. Những kẻ chém thuê thực hiện công việc của mình trong bụng không có chút căm thù với người chúng ra tay. Nhưng những tay chân cộng sản khác kẻ giang hồ chém thuê là chúng nhận tiền với lòng căm thù những người chúng sẽ đánh.

 Và như bài bình luận trước đã nói rằng cộng sản Việt Nam chuốc cho người dân Việt Nam những món nợ công khổng lồ, những mầm độc hại trong thực phẩm và môi trường. Hôm nay chúng chuốc thêm cho người dân cả sự hận thù với nhau.

 Một sự độc ác, quá độc ác với dân tộc vốn dĩ đầy đau thương và nghèo khó này. Những người dân Việt Nam tới đây sẽ sống thế nào khi oằn lưng đóng phí, thuế cho cộng sản trả nợ. Hàng ngày ăn, uống và hít thở những thứ độc hại. Đã thế giữa người với người lại đầy rẫy sự hận thù lẫn nhau.

 Tàn nhẫn khi chuốc cho dân tộc, đất nước bị mất chủ quyền, cạn kiệt tài nguyên, nợ nần ngập đầu ngập cổ. Giờ chuốc thuốc độc vào cả thể xác lẫn thuốc độc vào cả tâm hồn.

 Có tội ác tột cùng nào hơn.?



Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2016

Tập trung bưng bít thông tin.

Đến nay việc cá chết ở 4 tỉnh miền Trung Việt Nam đã được tròn 1 tháng, điều đáng nói là tình trạng cá chết vẫn còn diễn ra ở các tỉnh này. Nhà chức trách Việt Nam vẫn đang trong tình trạng mà họ gọi là điều tra tìm hiểu nguyên nhân.

 Đến ngày 4 và ngày 5 tháng 5 năm 2016, trong phiên họp thường kỳ của chính phủ. Ông Nguyễn Xuân Phúc cho biết đến nay thì chính phủ vẫn đang tích cực điều tra nguyên nhân. Nhưng khác với phiên họp trước đó, ở phiên họp này thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã chỉ đạo thêm phần việc mới.

Trích.

''Bộ Công an chủ trì, phối hợp chặt chẽ với các bộ, ngành, địa phương liên quan tập trung điều tra, làm rõ các vi phạm về môi trường tại khu vực miền Trung; bảo đảm an ninh trật tự, an toàn xã hội, xác định các đối tượng tung tin xuyên tạc, lợi dụng để kích động phá hoại, gây rối an ninh trật tự, chống Đảng, Nhà nước; xử lý nghiêm các hành vi vi phạm theo quy định của pháp luật. ''

Hết trích.

http://cand.com.vn/Su-kien-Binh-luan-thoi-su/Xu-ly-hanh-vi-loi-dung-viec-ca-chet-de-kich-dong-gay-roi-391585/

Cái gọi là quyết liệt tìm nguyên nhân cá chết của chính phủ Việt Nam đến giờ vẫn dậm chân tại chỗ, chưa có một thông tin nào chính thức công bố nguyên nhân rõ ràng. Mọi sự có vẻ trì trệ và đổ lỗi quanh co. Chủ nhiệm văn phòng chính phủ cáo buộc do các địa phương chậm trễ và thụ động khi báo tin lên chính phủ. Còn phía chính phủ đã rất quyết liệt.

Chuyện cá chết ở 4 tỉnh là chuyện quan trọng, lý do văn phòng chính phủ đổ lỗi cho địa phương báo cáo chậm trễ là điều khó hiểu. Lẽ ra, chuyện lớn như vậy đích thân thủ tướng phải đến vùng ô nhiễm để trực tiếp đòi hỏi quan chức đia phương báo cáo. Có nhiều chuyện không lớn, nhưng thủ tướng cũng đến tận nơi chỉ đạo. Tại sao chuyện lớn như cá biển cả 4 tỉnh ben biển chết,  thủ tướng có thể ngồi yên ở văn phòng chờ báo cáo địa phương và kêu than là họ chậm. Nếu không có sự đồng loã dây dưa,  chẳng lẽ địa phương chống lệnh của thủ tướng chính phủ.?


Không hề có chuyện địa phương chống lệnh hay cố tình làm chậm trễ, bằng chứng là phần chỉ đạo tìm người đưa tin cá chết để đe doạ bắt họ im miêng đã được các địa phương như Hà Tĩnh, Quảng Bình thực hiện ngay tức khắc, thậm chí là còn trước đó như bắt giữ hai người đưa tin về môi trường là Trương Văn Tam và Chu Mạnh Sơn.


Cũng trong phiên họp này của chính phủ, bộ trưởng Thông Tin và Truyền Thông Trương Minh Tuấn phát biểu.

Trích.

"Một số cơ quan báo chí đã tích cực vào cuộc, giúp cơ quan có trách nhiệm kịp thời dự báo, cảnh báo người dân. Nhưng cũng có một số báo đưa tin thổi phồng quá mức, suy diễn thủ phạm, khi các cơ quan chức năng đang xem xét thì truy bức họ phải đưa ra nguyên nhân”, Bộ trưởng Trương Minh Tuấn trao đổi.''

Hết trích.

http://vietnamnet.vn/vn/thoi-su/chinh-tri/303132/bo-cong-thuong-formosa-da-nhap-384-tan-hoa-chat.html

Phát biểu của Trương Minh Tuấn cho thấy dã tâm bưng bít thông tin của Đảng cộng sản Việt Nam. Việc báo chí đòi hỏi làm rõ nguyên nhân sớm, qua đó thông tin trấn an được dư luận là đòi hỏi chính đáng. Tại sao Trương Minh Tuấn lại cho rằng đó là hành vi '' truy bức cơ quan chức năng ''.  Trách nhiệm sớm làm rõ sự thật là trách nhiệm của báo chí. Trách nhiệm sớm trả lời là trách nhiệm của cơ quan chức năng. Lỗi ở đây là do cơ quan chức năng không tìm được ra nguyên nhân hoặc không công bố nguyên nhân thật sự, khiến dư luận hoang mang chứ không phải báo chí là nguyên nhân.

Mặt khác khi bắt giữ những người đưa tin môi trường như Trương Minh Tam và Chu Mạnh Sơn, báo chí và truyền hình Việt Nam đã quy kết, vu khống hai người này một cách công khai và trắng trợn trên mọi phương tiện truyền thông. Xúc phạm cá nhân họ và cả vu cáo những người liên quan đến họ, công chiếu hoá đơn giao dịch dân sự của họ một cách suy diễn.  Lúc đó, ông Trương Minh Tuấn ở đâu mà không ngăn báo chí, truyền hình thổi phồng , suy diễn thủ phạm. Hay lúc đó, chính ông là người đang chỉ đạo việc này?

 Từ chỉ đạo của thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đến phát biểu của bộ trưởng truyền thông Trương Minh Tuấn. Người ta dễ nhận thấy chính phủ Việt Nam đang thống nhất việc chậm chễ tìm nguyên nhân cá chết, đồng thời gia tăng đe doạ và áp bức những ai đòi hỏi tìm hiểu nguyên nhân vì sao có thảm hoạ môi trường như vậy.

 Vậy không chỉ riêng chuyện đòi hỏi tự do dân chủ, tự do tôn giáo, quyền con người là bị đàn áp và bị bưng bít. Việc bưng bít và đàn áp lần này đã sang đến vấn đề môi trường sống bị nhiễm độc. Một vấn đề liên quan thiết thực đến mạng sống của hàng chục triệu người. Đây là tính mạng, là sức khoẻ , là mầm mống của những căn bệnh hiểm nghèo có thể táng gia bại sản để chữa trị mà còn vậy, thử hỏi các quyền khác như tự do ngôn luận, tự do tôn giáo hay các quyền khác là điều quá xa xỉ ở Việt Nam.

 Nếu người dân Việt Nam ngay đến chuyện liên quan đến tính mạng của bản thân, của gia đình và của con cháu mình như việc ô nhiễm ở 4 tỉnh miền Trung, mà còn không được tìm hiểu, không được lên tiếng thì quyền con người của họ hoàn toàn không có một chút giá trị nào ở trên quê hương của họ. Đến nay nghi vấn Vũng Áng là nơi mà Formosa tập trung và đổ chất thải mà họ chở từ các nhà máy trong tập đoàn của họ trên khắp thế giới về đó hoàn toàn có cơ cở. Nhất là trong bối cảnh nền kinh tế Việt Nam nguy ngập, tài nguyên cạn kiệt, nguồn vay từ ngân hàng thế giới bị cắt đứt, nợ lãi phải trả ngày một tăng. Ngân sách chính phủ không đủ dùng, quỹ bảo hiểm xã hội trước nguy cơ đổ vỡ. Vì những nguyên nhân cấp bách đó, đảng CSVN đã phải chọn biện pháp chấp nhận cho nhà đầu tư nước ngoài biến Việt Nam thành nơi chứa và đổ chất thải để lấy tiền cho ngân sách.

 Cho nên họ phải tìm mọi cách để bưng bít thông tin thảm hoạ môi trường ở 4 tỉnh ven biển miền Trung. Và nếu như vậy, thì việc xả chất thải độc sẽ còn diễn ra dài dài, nhưng ở mức độ phù hợp với sự đề kháng của sinh vật, con người Việt Nam.

Độc tố ở miền Trung ngày này cũng như nợ công Việt Nam đang gánh, số nợ công cứ dần dần tăng theo thời gian, mỗi đầu người Việt Nam từ năm này sang năm khác gánh nợ công không ngừng. Các chất độc thải ra cũng sẽ thấm dần như vậy, một ngày nào đó kiểm tra độc tố trong cơ thể người Việt Nam sẽ có con số bất ngờ như nợ công.

 Thật đau lòng nếu dân tộc 90 triệu người này đã để lại cho con cháu mình món nợ công ngày càng lớn, nay lại chuốc trong cơ thể con cháu mình những độc tố ngày một nhiều hơn.

 Câu chuyện bây giờ không phải đơn giản chọn nhà máy thép hay chọn cá. Câu hỏi bây giờ phải là chọn im lặng  bây giờ hay là chọn cái chết cho con cháu mình mai sau.


Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2016

Biểu tình vì môi trường.

Nhiều người không thích chuyện biểu tình, dù là bất cứ lý do gì. Họ là những người sống có quan hệ dây mơ rễ má hưởng lợi từ chính quyền. Mà chuyện biểu tình ở Việt Nam thì chính quyền coi là hiểm hoạ dù biểu tình vì cái gì đi chăng nữa, cho nên những người này cũng coi chuyện biểu tình là ảnh hưởng đến những lợi ích mà họ có được từ chế độ hiện tại.

 Số khác thì bàng quang với tư duy, thuyền lên nước lên, toét mắt là tại hướng đình, cả làng toét mắt chứ riêng mình gì em. Số này khá đông trong nhân dân ta hiện nay.

Số khác thì nghĩ đã có người khác biểu tình, mình chả việc gì phải đi.

Và nhiều nhiều muôn vàn lý do nữa.

Vậy có nên đi biểu tình vì môi trường không.?

Rất nên đi, vì đó là cách bạn thể hiện sự không bằng lòng của mình ôn hoà nhất. Nhà nước kiểm soát truyền thông trong tay họ, các quan chức và các đại biểu '' nhân dân '' là của họ. Bạn bức xúc, bất bình trước cảnh môi trường sống bị nhiễm độc hại, ảnh hưởng đến bạn và cả con cháu bạn, tiền bạc gia đình nhà bạn. Phải làm điều gì đó để cho người ta thấy bạn không bằng lòng vì việc đó. Với việc nhà nước kiểm soát truyền thông như thế, bạn không còn cách lựa chọn nào để thể hiện thái độ của mình. Việc biểu tình là việc cực chẳng đã bạn phải làm.

 Cái này hoàn toàn không phải chống đối chế độ, hay chống phá ai. Đơn giản là bạn biểu lộ mong muốn nhu cầu chính đáng của bạn là môi trường sống được trong sạch hơn, không bị ngày càng tệ hại đi. Chẳng ai vô cớ mà đi biểu tình cả.

Bạn hoàn toàn có lý do chính đáng để đi biểu tình phản đối ô nhiễm môi trường.

Nhà nước chẳng có lý do gì để ngăn cản bạn. Buộc lòng họ phải tung ra những tin vu khống, nói xấu về động cơ biểu tình để làm bạn lung lay việc thể hiện thái độ, quan điểm của bạn.

Họ chẳng có cơ sở nào để bắt bạn vào tù vì tội biểu tình chống ô nhiễm môi trường, nếu thế họ phải bắt cả đống  nghìn người tương tự như bạn, trong trường hợp  khi họ muốn đối đầu với thế giới văn minh biến Việt Nam thành Bắc Hàn thì không nói làm gì.

Tin tôi đi, tôi đã từng biểu tình hàng chục lần ở Việt Nam, không chỉ ở Hà Nội mà còn nhiều nơi. Không chỉ vấn đề chủ quyền biển đảo mà còn nhiều vấn đề khác nữa. Chẳng sao cả đâu.

Nhưng chuyện bắt giam từ sáng đến tối thì có. Cũng không có gì ghê gớm, bạn sẽ bị bắt ngồi trong một căn phòng bình thường, có nước uống, có nhà vệ sinh. Bạn sẽ trả lời những câu hỏi về lý lịch, đấy là thủ tục mà bất kỳ ai bị vào đồn công an đều gặp phải. Sau đó đến câu hỏi động cơ bạn có mặt ở nơi bạn bị bắt. Tiếp đó họ hỏi bạn về quan hệ người này, người kia. Rồi sau chót họ giảng dạy về việc biểu tình là vi phạm pháp luật, vi phạm nghị định 38 về tụ tập đông người. Màn chót sẽ là đảng và nhà nước đang nỗ lực giải quyết, ông thủ tướng mới đang quyết liệt chỉ đạo, các bộ ngành đang khẩn trương, đã mời chuyên gia nước ngoài thẩm định...vì đây là vấn đề lớn...cần có thời gian..cần phải cẩn trọng.

 Cuối cùng bạn sẽ ra về khi nghe họ đọc quyết định xử phạt hành chính mức cảnh cáo vì tội gây rối trật tự. Cho dù bạn không ký, không trả lời, không nhận gì cả. Sẽ vẫn có một cái biên bản xử phạt như thế, một cái biên bản mà bạn không bao giờ nhìn thấy. Thường thì họ chỉ đọc cho bạn nghe, nếu họ bắt bạn ký thì họ phải có một bản cho bạn lưu lại. Họ lại không muốn bạn có bản lưu nên sẽ không gắng ép bạn phải ký. Mà khi bạn đã không ký thì cái biên bản đó vô giá trị, sở dĩ nó vô giá trị vì không phải bạn chống đối không ký, mà tại họ không làm đúng thủ tục là đưa cho bạn một bản để bạn đọc và lưu lại.

Trường hợp đen bị bắt, bạn hãy yên tâm một điều, sẽ không quá 24 giờ là bạn được về. Cho nên không việc gì phải nôn nóng, sợ hãi. Công an lúc nào ăn bạn cũng sẽ được ăn, thậm chí khi họ hút thuốc lá trong phòng làm việc thì bạn cũng tự nhiên lấy thuốc lá của mình ra hút. Lúc này điện thoại của bạn bị họ thu và kiểm tra, dù bạn có chống cũng không lại vì công an đông hơn bạn nhiều lần. Tốt nhất là nên đặt mã khoá cho điện thoại đời mới, thoát khỏi mail, Facebook  và xoá những hình ảnh, tin nhắn không cần thiết trước khi đi biểu tình.

 Trong khi bị hỏi cung, nếu có tài bạn hãy diễn thuyết về môi trường, về thực phẩm, không khí độc hại càng dài càng tốt, nhớ là chỉ xoay quanh vấn đề này thì nên nói thật lực, thật nhiều. Còn chuyện khác thì hạn chế không biết, không nghe , không thấy bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

 Chớ nên chống đối bằng cử chỉ tay chân hoặc có lời nói nặng nề. Vì khi bạn ở trong đồn, công an đánh bạn là chuyện thường. Vì họ biết bạn chả làm được gì, khi về bạn khiếu nại cũng không có nhân chứng, còn giám định thì là người của họ. Đừng nghĩ tôi hèn mà tôi khuyên các bạn như vậy, thực ra  trong lúc đó tôi vẫn cứng cỏi. Vì nếu ai  đánh tôi, khi tôi về, tôi sẽ phục kích và...đến đâu thì đến. Nói chung thì mạng tôi  bèo bọt,. Còn công an toàn con nhà nòi lại mất bao công ăn học nhiều năm, hoặc mất vài trăm triệu chạy chọt. Nếu quy đổi đồng đều cùng xuống đất an nghỉ  thì tôi cũng chả thiệt hơn.

Nhưng các bạn không như tôi, nên tôi khuyên chân thành các bạn chẳng nặng lời làm gì với công sai chính quyền trong đồn công an. Sức đó hãy để dùng nói dông dài về môi trường, sức khoẻ, tình yêu quê hương, dân tộc bao la bát ngát tràng giang đại hải cho những người hỏi dung ghi mỏi tay. Nếu bạn nào biết làm thơ hãy sáng tác một bài dài đến đó đọc, hoặc sưu tầm ở đâu đến đó đọc cho công an nghe. Bạn đã đi biểu tình là dũng cảm đáng khen hơn bao nhiêu loại núp xó, loại mà dân gian gọi là đắp chăn chờ độc lập cả vạn lần rồi. Không việc gì phải tỏ ra can đảm bằng cách khác. Mà nói chính xác thì việc bạn rông dài kể lể về lợi ích môi trường hoặc làm thơ đề tài môi trường trong đồn công an cũng là quá dũng cảm. Cá nhân tôi đánh giá việc ấy còn can đảm hơn là gân cổ đối với công an trong đồn. Tôi đã từng chứng kiến một người bị bắt như vậy, vào đồn anh ta liên thiên về chủ đề trừ ma, diệt quỷ và tự nhận mình là thầy trừ quỷ. Nếu công an cần, anh ta sẽ làm phép trừ. Một lúc sau công an tống ngay anh ta ra khỏi đồn mà chả thèm hỏi han gì nữa.

Nếu bạn rành tí về chuyên luân hồi quả báo, bạn cứ tự nhiên mà diễn thuyết đề tài này. Nó cũng rất có ích trong đồn công an, nơi mà họ quá khô cứng vì những mệnh lệnh của chủ nghĩa vô thần.

Hoặc bạn trình bày theo dạng khoa học, các thông số, các chỉ số này nọ về tác hại môi trường. Bảo đảm 99% người hỏi cung bạn mù tịt về chuyện này, nên bạn có thể bịa ra cũng được. Nhưng bạn không cho phép họ cắt lời, bởi vì chính họ hỏi bạn động cơ đi biểu tình, bạn đang kể dộng cơ vì sao bạn đi. Trong luật hỏi cung quy định cán bộ hỏi cung phải ghi lại những gì bạn trả lời.

 Đến tối bạn sẽ được về nhà. Bạn tiếp tục đi biểu tình, có thể lại bị bắt, việc lặp đi lặp lại như thế nhiều lần là chuyện thường. Tôi thấy có người bị bắt đến năm lần bảy lượt như thế rồi lần sau họ vẫn đi mà chẳng hề chi.

Với nơi ra lời kêu gọi biểu tình, nên thống nhất địa điểm, địa hình tuần hành và giờ kết thúc. Cái này rất quan trọng, nhiều khi công an họ chẳng biết cuộc biểu tình đi đến đâu, mấy giờ kết thúc , họ sợ lan man sang chuyện khác nên giải tán biểu tình bằng bạo lực.

Mặc dù bản chất của họ mang tính giai cấp chế độ chuyên chế là muốn đàn áp biểu tình bằng mọi cách, nhưng khách quan thực tiễn nhiều cuộc biểu tình hồi trước đây cho thấy, có lần đàn áp vì lý do cuộc biểu tình kéo dài hơn họ nghĩ và không biết sẽ tuần hành đi đến những đâu.

Chúc các bạn biểu tình vì môi trường thành công.







Thứ Hai, 2 tháng 5, 2016

Không phải nước thải luyện thép của Forrmosa, tihif là cái gì?

Nhà nước Việt Nam đang nỗ lực chèo lái bức xúc của dư luận xa rời nhà máy thép Formosa. Trước đây nửa tháng còn nhắc đến nguyên nhân nhiễm độc biển miền Trung là do nhà máy thép này gây ra. Nhưng sau chuyến đi của tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đến nhà máy thép này. Những bài báo sau này đều né tránh nhắc đến Formosa là thủ phạm. Không những thế, còn có những bài báo hay phát biểu của quan chức Việt Nam hướng nguyên nhân nhiễm độc biển sang những khía cạnh khác, chẳng hạn như thiên nhiên.

 Gần một tháng sau khi xảy ra tình trạng nhiễm độc biển, mãi đến ngày 29 tháng 4. Tổng cục môi trường Việt Nam mới làm trắc nghiệm tại 4 vùng biển nhiễm độc và công bố kết quả xét nghiệm nằm trong giới hạn cho phép.

http://nguyentandung.org/ket-qua-quan-trac-nuoc-bien-tai-4-tinh-mien-trung-dat-tieu-chuan.html

Giới hạn cho phép là giới hạn nào, của ai đặt ra ?. Chi tiết cụ thể không được nêu rõ trong thông báo.  Nhưng chúng ta có thể hiểu rằng, giả sử nếu giới hạn cho phép là mức 10, khả năng xét nghiệm đã ở mức 9,5.  Nếu nó ở mức quá xa giới hạn cho phép, thì chắc hẳn thông báo đã nói rõ để phục vụ tuyền truyền.

http://nguyentandung.org/tu-ngay-5-5-kiem-tra-xa-thai-ra-bien-tap-trung-vung-ang.html

Một bản tin khác cho biết, ông Trần Hồng Hà bộ trường Tài Nguyên Môi Trường đã thành lập một đoàn thanh tra đến Hà Tĩnh để kiểm tra và đánh giá nước thải từ khu công nghiệp Vũng Áng. Đoàn thanh tra này sẽ bắt tay làm việc vào ngày 5 tháng 5 năm 2016.

 Bây giờ hãy đặt một khả năng, nếu như Formosa gây nên cảnh nhiễm độc miền Trung một tháng nay, dư luận bức xúc cả một tháng nay. Liệu họ có tiếp tục xả thêm để cung cấp bằng chứng họ là thủ phạm hay không.?

Đương nhiên họ phải ngừng ngay tức khắc, lập tức tiêu huỷ chứng cứ trong nhà máy, phần đã thải ra biển chờ đợi thời gian cho đại dương bao la hoà tan chỗ độc tố đã thải ra.

Những gì mà nhà nước Việt Nam đang làm một cách chậm chạp là chủ ý để các chứng cứ gây nhiễm độc biển bị phi tang. Như ta gọi là sự đồng loã với thủ phạm để thủ tiêu chứng cứ, bịt đầu mối.

Nếu như sau kết luận của đoàn thanh tra vào ngày 5 tháng 5 tới đây là nước biển đã đảm bảo chất lượng, cá không chết nữa và quy trình xử lý nước thải của Formosa là đảm bảo chất lượng. Rồi nhà nước, chính phủ tăng cường kiểm soát chặt chẽ việc xả thải hơn nữa.

Có thể người ta nại ra một lý do nào đó hợp lý, một công ty con nào đó thế mạng, hoặc có thể là một tàu chở hàng nào của ai đó chở hoá chất bị đắm, bị tuột dây neo hàng....

Mọi việc sẽ lắng xuống, người ta sẽ ăn cá, ăn muối trở lại. Ngư dân tiếp tục ra khơi, cuộc sống trở lại bình thường.

 Nhưng những người dân có lương tri, biết lo lắng cho tương lai con cháu mình, cần phải suy nghĩ chín chắn với câu hỏi.

- Có phải đúng Formosa gây ra thảm hoạ môi trường này hay không.?

- Vì sao các quan chức Việt Nam cố tình tiếp tay cho Formosa phi tang chứng cứ.?

Nếu không phải là Formosa là thủ phạm,thì vì nguyên nhân nào mà nhà nước và chính phủ Việt Nam chần chừ, chậm trễ không chịu công bố. Khiến cho tập đoàn này bị ảnh hưởng uy tín. Tại sao tập đoàn này phải họp báo và lý giải với dư luận Việt Nam là chọn nhà máy thép hay chọn môi trường. Khi mà họ không liên quan, không thủ phạm họ sẽ mặc kệ cho nhà nước Việt Nam xử lý. Họ sẵn sàng mở cửa cho báo chí, cho đoàn khảo sát vào để tìm hiểu xem xét. Nhà máy luyện thép chứ có phải một công ty công nghệ cao hay công ty sản xuất gì đó quý giá đến mức cần phải bảo mật về công nghệ.

Theo lời giới thiệu của trên trang website của tập đoàn Formosa thì tập đoàn dùng những kỹ thuật tân tiến đảm bảo môi trường.

Trích.

''  Dự án được ứng dụng kỹ thuật và các thiết bị tiên tiến trên thế giới về
luyện gang, luyện thép và cán thép, đồng thời áp dụng các giải pháp kỹ thuật về tiết kiệm
năng lượng và bảo vệ môi trường tốt nhất.''

http://formosahatinh.com/threads/tong-quan-cong-ty-tnhh-gang-thep-hung-nghiep-formosa-ha-tinh.100.html

Hết trích.

Không phải nước thải do luyện thép gây nhiễm độc biển, vậy nó từ đâu. Khu công nghiệp gang thép Thái Nguyên tồn tại cả nửa thế kỷ bằng công nghệ lạc hậu mà đến nay vẫn chưa gây ra sự ô nhiễm nào nguy hại phải bức xúc dư luận cả. Một loạt nhà máy thép Việt Nhật, Viện Hàn, Việt Đức, Việt Úc, Vinau thép... nằm san sát nhau ở Quán Toan, Hải Phòng đổ thẳng nước thải ra sông Cấm mười mấy năm nay có ai thấy cá sông Cấm chết nổi bao giờ đâu.

 Có thể do nhà máy thép Formosa bỏ qua quy trình xử lý nước thải, khiến cả vùng biển nhiễm độc. 

Nhưng nếu thế thì vẫn còn là may, vì nước thải xử lý thép dẫu có độc cũng không đến mức cả vùng biển 4 tỉnh miền Trung bị thảm hoạ như vậy.  

Bây giờ Formosa thoát khỏi quy kết là nước xả thải do luyện thép. Chúng ta, những người dân nghĩ sao.?

Chúng ta phải nghĩ đến một điều đáng sợ hơn, một điều thực sự kinh khủng.

Đó là chất độc gây ra thảm hoạ vùng biển 4 tỉnh miền Trung không phải do nước thải luyện thép gây ra. 

Vậy nó còn là cái gì.?

Là chất độc do hoá chất quá trình làm nhựa của tập đoàn Formosa thải ra.

Tập đoàn này vốn dĩ thế mạnh chuyên môn là hoá dầu, sản xuất nhựa. Bỗng nhiên chọn Việt Nam để đầu tư làm nhà máy thép, cảnh nước sâu.

Có khủng khiếp hay không trong trường hợp tập đoàn Formosa chọn cảng nước sâu Vũng Áng để đầu tư, nơi mà nhà nước ta cho là hoang vắng toàn cát, có người đầu tư cho là may. Và tập đoàn này đã lợi dụng đầu tư để chở chất thải từ các nhà máy hoá dầu, chế tạo nhựa của họ mang đến Vũng Áng tiêu huỷ.? Với mức giá tiền thuê đất có 96 tỷ đồng cho mấy ngàn héc ta trong vòng 70 năm, để chôn và thải dần chất độc ra biển sẽ rẻ hơn nhiều xử lý nó an toàn ở Đài Loan hay nơi nào khác trên thế giới.

Khả năng có lẽ chất độc làm nhiễm lan rộng cả 4 vùng biển là từ chất thải độc hại của tập đoàn này gom từ các nơi mang về Vũng Áng gây ra, có lý hơn là nước thải do quá trình làm mát lò luyện théo. Và chỉ có chất độc như vậy mới gây nên thảm hoạ ghê gớm như vừa qua.

Có khả năng Vũng Áng còn là nơi Formosa đầu tư để chôn và đổ chất thải do các cơ sở của họ từ khắp nơi mang đến. Bởi vậy họ mới thiết lập khu công nghiệp Vũng Áng thành một đặc khu riêng, đến cả đoàn thanh tra cỡ bộ của Việt Nam muốn vào cũng phải chờ họ đồng ý.

Vũng Áng là một nơi quá lý tưởng để chôn và đổ dần chất thải ra biển. Nó càng lý tưởng hơn khi những nhà quản lý lãnh đạo Việt Nam là những người chỉ biết vơ vét trong nhiệm kỳ của mình, mà không hề quan tâm đến đất nước, dân tộc sau này sẽ ra sao.

 Nếu không phải nước thải do luyện thép từ nhà máy Formosa. Đến lúc chúng ta cần đặt câu hỏi, phải chăng nhà nước và chính phủ cùng đảng cộng sản Việt Nam đã khát tiền đến mức chấp nhận cho các tập đoàn quốc tế biến đất nước thành nơi chứa và đổ chất thải độc hại.

 Sau vụ việc này, chắc Formosa sẽ giảm bớt việc xả thải độc. Làm sao vừa đủ không để cá chết. Như thế chất độc sẽ còn trong cá và trong nước biển dài dài.  Nếu không ngăn được Formosa, người dân Việt Nam hãy tập làm quen và thích nghi với môi trường mới mà Formosa tạo ra.

 Dần dần sẽ thích ứng, bản chất nhân dân ta là vậy.

Sẽ xét xử Trương Minh Tam và Chu Mạnh Sơn ?

Đồng loạt các trang báo đưa tin về vụ bắt giữ Trương Minh Tam và Chu Mạnh Sơn.

http://vnexpress.net/tin-tuc/phap-luat/hai-ke-kich-dong-nguoi-dan-mien-trung-bi-dieu-tra-3396423.html

Trương Minh Tam bị bắt giữ tại Hà Tĩnh, Chu Mạnh Sơn bị bắt giữ tại Quảng Bình, bản tin từ công an cung cấp cho truyền hình nói rằng hai người này có hành vi phỏng vấn, thu thập hình ảnh liên quan đến vụ cá chết để kích động gây rối biểu tình.

Hành động thu thập hình ảnh liên quan đến cá chết đưa lên mạng cung cấp cho mọi người biết thông tin có phải là hành động phạm tội hay không.? Pháp luật nào quy định cấm điều đó.?

Không có điều khoản nào quy định việc thu thập hình ảnh, chứng cứ liên quan đến cá chết cả.

Lẽ ra đó là một hành động  đáng khen ngợi. Hành động ấy giúp cho mọi người ý thức được sự nguy hiểm. Cá chết vì nhiễm độc có xảy ra không.? Có. Người ăn cá chết nhiễm độc có bị tổn hại không.? Có.

Nếu vậy tại sao đưa thông tin về cá chết nhiễm độc lại là phạm tội.?

Vậy việc thu thập, hình ảnh cá chết hoàn toàn không phạm tội.

Đến cái thứ hai là kích động biểu tình.

Biểu tình thể hiện phản đối việc gây nhiễm bờ biển có phải là phạm tội hay không.?  Chắc chắn là không, tính mạng của hàng triệu người dân bị đe doạ bởi ô nhiễm môi trường do chất độc nhà máy thải ra. Việc biểu tình phản đối là đương nhiên, kể cả là nhà nước đã có biện pháp xử lý nhà máy đó thì người dân vẫn có quyền biểu tình để thể hiện ý chí chính đáng của họ. Chưa nói chuyện là nhà nước đến nay vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, và cái chết thì vẫn đang đe doạ người dân.

Việc biểu tình phản đối ô nhiễm môi trường và đòi hỏi nguyên nhân dẫn đến cá chết hoàn toàn không phải là phạm tội. Việc nhà nước , quốc hội, chính phủ Việt Nam không ra luật biểu tình không đồng nghĩa với việc biểu tình là phạm tội. Trong hiến pháp có quy định công dân được quyền mít tinh biểu tình thể hiện ý chí của mình.  Nghị định 38 là một văn bản quy định công dân tụ tập hơn 5 người phải xin phép, nếu không là gây rối trật tự công cộng. Nghị định là một văn bản nhất thời, nó không thể là luật để ép người dân không được biểu tình. Hơn nữa, việc biểu tình là để phản đối môi trường, tính mạng của người dân. Không ai hơi đâu đi gây rối trật tự công cộng.

Kích động một điều chính nghĩa như biểu tình phản đối ô nhiễm môi trường không phải là phạm tội.

Thứ ba, hai người Tam và Sơn có kích động biểu tình hay không.?

Đưa thông tin trung thực lên trên mạng xã hội cho mọi người được biết. Mọi người tiếp nhận thông tin và phản ứng thế nào là do mọi người tự quyết định.  Hàng ngàn người tham gia biểu tình phản đối ô nhiễm môi trường vừa qua tại Hà Nội, Sài Gòn đều là bị hai tên Trương Minh Tam và Chu Mạnh Sơn đưa tin kích động hay sao.?  Nếu thẩm vấn hàng ngàn người biểu tình để hỏi rằng họ có bị hai tên này kích động hay không.? Và câu trả lời việc họ đi biểu tình là do hai tên này đưa tin kích động. Cũng không thể kết tội Tam và Sơn. Bởi tiếp nhận thông tin và phản ứng với thông tin là sự tự chủ của mỗi người. Chưa kể hàng ngàn người ấy họ tiếp nhận thông tin từ kênh khác như truyền hình, báo chí và họ còn chẳng biết Tam với Sơn đưa những tin gì.

Quy kết hai người Tam và Sơn kích động là mang tính quy chụp, suy diễn, thiếu bằng chứng trực tiếp. Nhằm mục đích hạ thấp động cơ trong sáng của hàng ngàn người biểu tình đã phản đối việc ô nhiễm môi trường biển tại 4 tỉnh miền Trung. Để chạy tội và trách nhiệm của nhà nước, đảng, chính phủ.

Thứ tư là việc nhận tiền của nước ngoài để thực hiện việc thu thập chứng cứ về cá chết.

Như đã nói trên, việc thu thập chứng cứ cá chết là việc làm đúng đắn. Nhận tiền để làm việc đúng đắn là việc của tất cả mọi người. Bất kể người dân nào cũng đều nhận tiền để làm việc đúng đắn, từ người xe ôm nhận tiền để chở khách đến cô kế toán văn phòng cũng nhận tiền để làm việc đúng đắn. Ngay cả chính phủ Việt Nam không những đã nhận mà còn mở mồm đi xin, làm hồ sơ đi xin tiền để bảo vệ môi trường của các nước tư bản.

Tổng kết

Nhận tiền có sai không.? Không sai, ai mà chẳng phải làm gì đó để nhận tiền.

Nhận tiền để thu thập thông tin về cá chết, ô nhiễm môi trường có sai không. Không sai.

Đưa tin về ô nhiễm môi trường có sai không.? Không sai.

Biểu tình chống ô nhiễm môi trường có sai không. ? Không sai.


Nhà nước, chính phủ Việt Nam lẽ ra phải nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân cá chết và khắc phục xử lý, công bố minh bạch quá trình này. Nhưng họ bưng bít sự việc. Đến khi người dân bức xúc với thảm hoạ thì lại đổ tại bức xúc đó là do thế lực này kia kích động.  Họ buộc tội những người tìm hiểu thông tin , tìm hiểu sự thật là những người kích động.

Thật nực cười ông Nguyễn Xuân Phúc trong vụ cá chết này lại nói rằng.

http://vnexpress.net/tin-tuc/thoi-su/thu-tuong-khong-bao-che-ai-khi-tim-nguyen-nhan-ca-chet-3396227.html?utm_source=detail&utm_medium=box_topic&utm_campaign=boxtracking

Không ai bao che tìm nguyên nhân cá chết, sao phải bắt những người dân đi tìm hiểu nguyên nhân.?

 Cá nhân tôi cho rằng, vụ bắt giữ hai người này thực sự là bắt giữ hai nhà hoạt động bảo vệ môi trường. Bởi những hành động của họ liên quan trực tiếp đến việc bảo vệ môi trường. Bắt giam những nhà hoạt động môi trường sẽ là một khúc xương lớn của chế độ , đối với nguồn tiền khổng lồ hàng trăm triệu usd mà chế độ nhận từ tay nước ngoài.

Liệu chế độ cộng sản Việt Nam có dám đưa Trương Minh Tam, Chu Mạnh Sơn ra toà vì những hoạt động tìm hiểu về ô nhiễm môi trường.?






Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2016

Cá chết do thuỷ triều đỏ.!

Sau gần một tháng trời cá chết dạt khắp các bờ biển từ Hà Tĩnh đến Đà Nẵng. Bộ Tài Nguyên Môi Trường Việt Nam tổ chức họp báo tối ngày 27 tháng 4, cuộc họp báo diễn ra trong vòng 5 phút về việc hệ trọng này, để ông thứ trưởng bộ này đọc một văn bản viết sẵn nói rằng cá chết có thể do hai nguyên nhân.

Nguyên nhân độc tố và nguyên nhân do thuỷ triều đỏ.

Thuỷ triều đỏ diễn ra thế nào, ai cũng có thể tra cứu trên mạng để tìm hiểu. Nó chắc chắn không phải nguyên nhân gây ra cá chết hàng loạt trên các vùng biển Trung Bộ vừa qua ở Việt Nam.

Thế nhưng tại sao bộ Tài Nguyên Môi Trường vẫn đưa nó vào diện nghi vấn nguyên nhân.  Làm sao có thể che dấu bản chất sự thật trước con mắt của bao nhiêu nhà khoa học, bao nhiêu người dân mà biện giải vậy. Biện giải như thế chỉ khiến tranh luận dằng dai thêm.

Vào ngày 13 tháng 4, báo Nhân Dân đã có bài tường thuật về việc đoàn quan trắc thuộc viện nghiên cứu nuôi trồng thuỷ sản thuộc bộ Nông Nghiệp và Phát Triển nông thôn. Khẳng định cá chết là do độc tố từ nguồn nước thải chưa được xử lý của khu công nghiệp Vũng Áng, Hà Tĩnh.

http://www.nhandan.com.vn/khoahoc/moi-truong/item/29302702-ca-chet-hang-loat-tai-bien-vung-ang-do-o-nhiem-nguon-nuoc.html

Bài báo bác bỏ nguyên nhân cá chết do bệnh lý và không hề nhắc đến một dòng nào về thuỷ triều đỏ. Bởi lý do đó là hoang đường với thực tiễn diễn ra.

Thế nhưng sau chuyến thăm của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đến Hà Tĩnh vào ngày 22 tháng 4. Ông Trọng trong chuyến đi này, đến tận khu công nghiệp Vũng Áng. Ông không có lời nào về vụ cá chết do nhiễm độc nước thải. Trái lại ông ca ngợi hết lời thành tựu của khu công nghiệp này.

 Sau chuyến đi của ông Trọng đến Vũng Áng. Một luồng dư luận nổi lên do các dư luận viên của Đảng dẫn dắt cho rằng .

- Chưa có bằng chứng nào là do các nhà máy ở khu công nghiệp Vũng Áng thải chất độc ra biển.

- Cá chết có thể do thiên tai như sóng siêu âm, thuỷ triều đỏ, chấn động nứt đáy biển khí độc thoát ra......

- Phải tôn trọng các nhà đầu tư vì họ mang lợi ích đến cho đất nước.

Lúc này thì cá vẫn chết, bộ Tài Nguyên Môi Trường lần khất việc trả lời. Mãi đến ngày 27 tháng 4 họ mới có thông báo ngắn ngủi cá chết là do hai nguyên nhân độc tố và thuỷ triều đỏ.


 Xem lại hết thông tin diễn tiến về vụ việc cá chết này, chúng ta có thể thấy rằng ngay lúc đầu đoàn quan trắc của Bộ Nông Ngiệp và Phát Triển nông thôn đã tiến hành lấy mâũ nước, mẫu cá và phân tích thử nghiệm khoa học dẫn đến kết luận cá chết do nước thải ở khu công nghiệp Vũng Áng.

Thế nhưng sau chuyến đi của Nguyễn Phú Trọng, thông tin bắt đầu bị lung lạc và dẫn dắt hoả mù đi nhiều hướng khác nhau, đỉnh điểm là ngày 27 tháng 4 Bộ Tài Nguyên Môi Trường tung thêm giả thiết thuỷ triều đỏ.

Đây là đỉnh cao chiến thật tuyên truyền của Đảng CSVN. Tung ra những hoài nghi, giả thiết  khác nhau khiến dư luận bức xúc phải chững lại.

Những nhà tuyên truyền Cộng Sản và cả những dư luận viên cao cấp đều thừa hiểu rằng thuỷ triều đỏ không phải là nguyên nhân. Nhưng vì nhiệm vụ làm giảm bức xúc xã hội bằng cách gây hoài nghi, họ phải tung ra nhiều giả thiết trong đó có nguyên nhân thuỷ triều đỏ. Mặc dù họ biết giả thiết này sẽ bị bác bỏ, nhưng việc bác bỏ sẽ phải mất một thời gian.

 Mà một thời gian đó, các nhà máy ở Vũng Áng ngừng thải, để cho  cho nước thải độc trước đó hoà tan trong biển, cá chết sẽ  ít dần đi.

Trong khi đó các cơ quan hữu trách thì dây dưa, trây ỳ đưa ra kết quả.

Đến khi chứng minh không phải thuỷ triều đỏ gây cá chết, thì việc cá chết cũng đã ngừng. Dư luận còn nhiều việc quan tâm, họ sẽ chẳng còn hơi đâu bức xúc nữa. Mọi việc sẽ trở lại bình thường. Ngư dân lại ra khơi, trở về với những con cá tươi rói. Các hình ảnh đó sẽ được đưa lên báo chí, và chẳng mấy người còn nhiệt huyết để đòi tra vấn chuyện cá chết trước kia. Nhất là khi thấy cảnh thứ trưởng đe doạ phóng viên rằng  - hỏi về độc tố như thế là gây tổn hại cho quốc gia.

 Nếu làm đúng bản chất sự việc, Đảng CSVN sẽ phải đối diện với những thứ mà họ không muốn gặp. Đó là xác định thủ phạm xả chất độc, phải khởi tố theo luật hình sự. Chuyện khởi tố, điều tra và đưa ra toà án một tập đoàn như Formosa sẽ khiến hàng loạt lãnh đạo cấp cao e ngại. Các chi tiết hợp đồng, đầu tư, chính sách sẽ bị phơi bày ra và lộ những thiếu sót, tắc trách và tham nhũng. Rồi đến chuyện bồi thường thiệt hại cho người dân, khắc phục môi trường....Đó sẽ là thảm hoạ với hàng ngũ lãnh đạo cộng sản Việt Nam bây giờ.

 Những ngày cuối cùng của tháng 4 năm 2016. Khi mà việc cá chết đã diễn ra gần một tháng liên tục. Thủ tướng chỉnh phủ Nguyễn Xuân Phúc mới có cuộc họp chính phủ để ra chỉ đạo xử lý việc này. Nhưng trong suốt cuộc chỉ đạo, Nguyễn Xuân Phúc không hề nhắc đến chữ độc tố. Phúc rất né tránh  khi nói chung chung cá chết do môi trường , đề nghị các bộ liên quan tiếp tục làm rõ nguyên nhân. Không nhắc đến một chữ độc tố, nước thải nào cả.

 Rồi chính phủ cũng lên tiếng, nhưng cái cách mà họ lên tiếng rõ ràng nằm trong chiến dịch tuyên truyền nhằm mục đích giảm bức xúc của dư luận và để thời gian sẽ cuốn đi các bức xúc ấy. Mặc dù nói là khẩn trương, quyết liệt tìm nguyên nhân, nhưng không có hạn nào đặt ra cho các cơ quan kia phải trả lời. Trái lại Nguyễn Xuân Phúc còn mào đâù rằng đây là sự cố phức tạp, lần đầu tiên xảy ra. Hàm ý ngầm cho biết không thể nhanh chóng mà làm rõ được.


 Nếu diễn tiến được đảng CSVN hoạch định như vậy, câu chuyện cá chết sẽ ngừng trong tháng 5. Chỉ cần Formosa ngừng thải và tranh thủ phi tang chứng cứ. Chất độc trước đó sẽ tan dần trong nước biển. Cơ quan an ninh theo dõi và giám sát chặt chẽ những nhà khoa học nào có đủ trình độ phân tích độc tố trong biển. Các dư luận viên tiếp tục tung tin gây nhiễu. Các bộ ngành lừng khừng triển khai tìm hiểu nguyên nhân.

 Dù sao khi nêu ra nguyên nhân thuỷ triều đỏ, không đúng về khoa học ở hiện tượng cá chết ở Hà Tĩnh đến Đà Nẵng. Nhưng nó cũng khiến người ta hiểu nghĩa bóng nguyên nhân thảm hoạ mội trường ấy, là do cơ chế lãnh đạo của Đảng cộng sản  có biểu tượng màu đỏ đặc trưng gây ra. Và khi mà bọn người Đỏ này còn lãnh đạo đất nước, thì không chỉ hôm nay cá chết, biển chết mà còn nhiều thứ sẽ chết dần theo. Đâu phải chỉ riêng ngoài biển, hãy nhìn mức độ ô nhiễm không khí ở trên bờ tại các thành phố lớn, các nguồn nước dùng trong gia đình và thực phẩm bán ngoài chợ.

 Những con cá chết ngoài biển không cất được tiếng nói về nguyên nhân gây ra cái chết của chúng, chúng không cãi được rằng chúng chết do độc tố chứ không phải thuỷ triều đỏ.

Nhưng nhiều người dân Việt Nam biết đọc, biết viết, biết nói, biết sử dụng nhiều thứ họ cũng không  nói gì, hoặc họ không biết 200 ngàn người mắc bệnh ung thư một năm,  35 người chết vì tai nạn giao thông một ngày...những nguyên nhân gây ra cái chết đấy từ đâu ra.

Họ cũng như những con cá, thật buồn là họ biết nói chứ không câm như con cá.









Thứ Tư, 27 tháng 4, 2016

Như là cờ bạc.

Dạo này mình vừa đau dạ dày, lại vừa phải đi học lại tiếng Đức. Nói thì thật tệ, mình lúc ở lớp thì khá, nhưng về đến nhà là quên. Cũng tại vì hay lên mạng đọc tin tức, đêm trước khi đi ngủ , điểm lại mình rành rẽ báo Nhân Dân, Quân Đội hôm nay có những bài viết gì trên mục chống diễn biến hoà bình hơn cả là hôm nay ở lớp có từ gì mới.

Thế nên mình quyết ít bận tâm thế sự để học và khỏi đau dạ dày. Rảnh thì viết chuyện vui nhớ lại quê nhà.

 Chuyện mình hay nhớ nhất là chuyện cờ bạc ở ngõ nhà mình. Ngày trước thì là xóc đĩa, sau này xóc đĩa hay bị bắt. Dân ngõ Phất Lộc nhà mình chuyển sang chơi bài lá như chắn cạ, tá lả, liêng...

 Hồi ấy mình hay chơi chắn ở nhà chị Chích choè.

Chơi chắn có 4 người, chị Chích là chủ nhà vừa chia bài vừa pha nước. Mỗi ván ù bạch định tám đỏ hay bạch thủ chì, mười chẵn thì ai ù bỏ ra ngoài cho chị 10 ngàn. Đấy là đánh suông 5 dịch 10.

Hầu như hôm nào cũng thế, mỗi khi đứng dậy là chả ai thắng cả. Có bốn người chơi là anh Tần Cối, ông Minh Tàu, anh Khôi Sề và mình.  Có hôm mình thua 500 nghìn, ông Minh bảo thua 400 nghìn. Anh Tần cối thì xoè tiền ra trợn mắt bảo.

- Đm tôi chả được đồng đéo nào, có 1 triệu thì bây giờ vẫn đây này.

Vừa nói anh vừa xoè ra đếm dằn giọng từng tờ tiền một.

- 50 này, 100 này, 300  này...650 này....đấy, đm 1 triệu thừa ra có mấy chục.

Nói xong anh lườn anh Khôi sề, anh Khôi lập tức liến thoắng.

- Con xin bố, con còn thua mấy chục đây này. Lúc lên đây có 2 triệu, thì trả tiền lô cho con Lan nhà bà Chích hết 440. Còn 1540, tiền còn cả đây này. Anh xoè xoè cho mọi người thấy trên tay anh cũng chỉ tầm 1, 6 triệu thật.

 Mọi người dồn hết ánh mắt về chị Chích. Chị tốc chiếu lên lấy tiền hồ dưới chiếu ra, miêng bảo.

- Đéo cần đếm cũng biết chả được 200, ù bao nhiêu ván cắt hồ thì ai biết, ù thế đéo nào được 90 ván có hồ.?

Đúng tiền hồ chi Chích lôi ra chỉ gần 200 nghìn thật.

Vậy là chả ai biết 700 nghìn đi đâu. Cãi nhau vậy, chứ cờ bạc thì thua có đòi được đâu. Mình ra đến cửa anh Tần cối kéo lại rỉ tai bảo.

- Lão Minh có thua cái cứt lão, lão ý găm mẹ tờ 500 rồi. Lão ấy còn ăn ra đằng khác, đm đúng bạc già bẩn tính.

Cờ bạc ngõ Phất Lộc hôm nào cũng như hôm nào, dứng dậy không bao giờ thấy ai thắng, hoặc có thắng thì số tiền thắng bao giờ cũng ít số tiền người ta kêu thua. Vì nhiều lý do người ta thường không bảo mình thắng, hoặc bao mình thua nhiều. Vì cái giống cờ bạc hay nợ nần, kêu thắng to sợ chủ nợ đòi, sợ con bạc vay. Kêu thua lớn thì để khất nợ cho dễ. Loanh quanh cứ như vậy.


 Lâu lắm rồi không cờ bạc, từ cái dạo viết blog bị an ninh để ý, mình cũng không chơi bài bạc nữa. Sợ họ kiếm cớ xông vào tóm, rồi xử cả chủ nhà lẫn mấy ông chơi cùng thì oan lây cho họ. Tính ra cũng hơn 10 năm không sờ đến quân bài.  Hôm nay tự nhiên lại nhớ đến chuyện cờ bạc không ai thắng ngày xưa quá. Chỉ tại đọc báo về tin bộ Tài Nguyên Môi Trường , họp báo công bố nguyên nhân hải sản của một loạt các tỉnh ven miền Trung chết vừa qua.

 Cá chết khủng khiếp, ai cũng thấy tận mắt. Thế nhưng sau bao nhiêu ngày đằng đẵng kiểm tra, họp báo hoành tráng để công bố nguyên nhân.

 Cuối cùng chả biế là thế nào. Kiểu như cờ bạc chỉ biết thằng này hết tiền, nguyên nhân là  chơi bài gặp vận đen, chả ù ván nào. Còn ai ù , ai thắng thì y như cờ bạc ngõ Phất Lộc, chẳng biết ai thắng cả. Ông thứ trưởng bộ TNMT ra bảo báo chí mấy câu.

- Cá chết do độc tố hoặc do thuỳ triều đỏ.

Nói thế như bọn cờ bạc nó bảo thằng thua là do đánh bài. Đm, thua thì do đánh bài chứ chả lẽ thua do đốt tiền đi ?  Còn nói do thuỷ triều đỏ thì khác nào bảo gió lốc xoáy mang tiền trên sới bạc đi chỗ khác. Có gió lốc thì phải nhìn thấy, có thuỷ triều đỏ thì ngư dân cả mấy tỉnh không ai nhìn thấy gì sao, quan trắc thời tiết, máy móc đo đạc không thấy gì sao?

 Cái bọn được bạc phải nói dối, vì sợ trả nợ, sợ người ta bay hoặc là có khi chơi gian lận thắng. Sợ người ta thấy mình thắng nhiều sinh nghi nên phải nói dối.

 Còn đường đường bộ máy chính phủ, có khoa học, có pháp luật, có thanh tra....cuối cùng chỉ kết luận cá chết có thể là do độc tố hoặc thiên tai.

 Lẽ ra đây là một vụ án, phải khới tố vì có thiệt hại lớn. Thiệt hại là tài nguyên đất nước, tức tài sản của nhân dân. Nhà nước hoặc cụ thể là uỷ ban nhân dân các tỉnh, hội đồng nhân dân các tỉnh phải thay mặt nhân dân tỉnh mình. Làm đơn tố cáo đến bộ công an rằng tài sản chung của nhân dân  bị thiệt hại nặng nề, cần phải tìm ra kẻ thủ ác đã gây nên sự việc này.

 Bộ công an tiếp nhận đơn, phải điều tra, gửi giấy đòi các bộ ngành khoa học phối hợp để xác định nguyên nhân. Khi đó sẽ rõ ràng trả lời. Nếu là thuỷ triều đỏ thì đình chỉ vụ án vì thiên ta gây ra hoặc có thể đề nghị kỷ luật bộ phận quan trắc, dự báo thời tiết không làm tròn trách nhiệm để thông báo kịp thời, khiến dư luận hoang mang.

 Còn nếu độc tố do con người, thì chắc bộ công an sẽ truy tìm ra. Vì trên cả diện rộng thế , xác  định nguyên nhân cá tử vong độc tố rồi mà không tìm ra ai là thủ phạm. Có lẽ nên cho ông Tô Lâm về Hưng Yên trồng rau, chả nên để làm bộ trưởng làm gì.


Nhưng cái chế độ cộng sản này nó lại như vậy. Bình thường thì bọn nhà nước, uỷ ban, hội đồng khơi khơi xưng danh đại diện nhân dân đòi truy tố, xét xử, khởi tố những người nào nói trái ý bọn nó hoặc xâm phạm lợi ích của chúng nó. Còn giờ hải sản chết, đấy là tài sản của người dân, của đất nước thì chả thằng nào đứng ra đại diện cho người bị hại là nhân dân và đất nước đòi công an khởi tố điều tra.

Còn bọn công an thì mọi khi săm soi nhiệt tình dưới cái mác vì dân, vì nước, luôn đề cao cảnh giác, phòng ngừa, chủ động phát hiện tội phạm, không bỏ lọt các dấu hiệu phạm tội.  Lẽ ra khi thấy cá chết hàng loạt khắp các tỉnh, bộ công an phải cho cán bộ điều tra vì dấu hiệu tài sản đất nước bị xâm phạm nặng nề. Phải chủ động xác minh nguyên nhân, nếu có dấu hiệu con người tác động, cần khởi tố và điều tra. Đây cũng im thin thít nốt.

Đây là chưa kể đến ông viện kiểm sát cũng phải có trách nhiệm đề nghị khởi tố vụ án.

Rút ta thì các quan chức cấp cao ở Việt Nam cũng chả hơn gì mấy thằng cờ bạc bê tha ở ngõ Phất Lộc nhà mình về tư cách.




Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016

Cả Trọng và cá chết.

Vùng biển từ Vũng Áng đổ đến Đồng Hới của Việt Nam liên tục có cá chết dạt vào bờ từ nhiều ngày nay. Đây là thảm hoạ lần đầu tiên mới có ở Việt Nam. Báo chí và dư luận ở Việt Nam trong những ngày qua xôn xao quanh thảm hoạ này. Nhưng mặc dù đã hơn hai mươi ngày từ khi xảy ra vụ việc, đến nay chưa có cơ quan nào công bố nguyên nhân chính xác của việc cá chết.

 Mọi nghi vấn đổ dồn vào khu công nghiệp Formosa tại Vũng Áng, Hà Tĩnh. Dư luận cho rằng chất độc từ khu công nghiệp này thải ra theo đường ống ngầm chôn dưới biển khiến cá chết. Sự hồ nghi của dư luận càng được tăng thêm khi khu công nghiệp này từ chối cho đoàn kiểm tra. Cộng thêm dòng hải lưu mùa xuân chảy từ  Bắc vào Nam và vùng cá chết cũng xuôi từ Bắc vào Nam, nghi vấn chất độc từ Formosa càng củng cố.


 Về mặt chính thức từ phía nhà nước Việt Nam, ngày 24 tháng 4 ông Trịnh Đình Dũng, phó thủ tướng đã tới huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh. Nơi đâu tiên có cá chết để nắm tình hình vụ việc.  Dường như chuyến đi của ông không tìm được ra nguyên nhân. Ông Dũng bất lực khi thốt lên, nêú không tim được nguyên nhân thì thuê nước ngoài.

http://vietnamnet.vn/vn/thoi-su/301198/khong-tim-ra-nguyen-nhan-ca-chet-thi-thue-nuoc-ngoai.html


Cá chết dạt vào bờ gây ô nhiễm môi trường trầm trọng, thiệt hại kinh tế nặng nề, gây hoang mang và sợ hãi trong dân chúng. Nhưng sự đáng sợ nữa là không tìm được ra nguyên nhân cá chết mặc dù thời gian đến mấy chục ngày như thế. Là một quốc gia có chiều dài ben biển gần như dọc một sườn đất nước, giữa thời đại khoa học công nghệ. Người dân hàng ngày nhìn xác cá chết dạt vào bờ, chim ăn cũng chết, người ăn ngộ độc. Vậy mà vẵn không biết nguyên nhân vì sao, thử hỏi có đáng sợ hãi hay không.?


Ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư của Đảng CSVN, người có quyền lực nhất tại Việt Nam hiện nay cũng có chuyến đến thăm và làm việc tại khu công nghiệp Vũng Áng vào ngày 22 tháng 4 năm 2016. Đúng vào thời điểm mà dư luận hoang mang nhất về vụ cá biển chết.

 Nhưng theo báo chí mô tả thì chuyến đi của ông Trọng dừng chân ở Thạch Hà vào sáng ngày 22, ông thăm quan cơ sở trồng trọt rau tại địa phương này, sau đó ông mới đi tiếp 70 cây số nữa vào khu công nghiệp Vũng Áng. Ông Trọng ca ngợi và khuyến khích trồng rau, xem xét và hài lòng về tiến độ các dự án ở khu công nghiệp Vũng Áng, ông  cũng khen thành tựu kinh tế mà khu công nghiệp này đã mang lại.

 Tuyệt nhiên không có dòng nào ông Trọng nhắc đến chuyện cá chết mà dân chúng đang lo lắng.

http://vov.vn/chinh-tri/tong-bi-thu-nguyen-phu-trong-tham-va-lam-viec-tai-ha-tinh-503287.vov

Đây là điều khó hiểu, vì bản thân ông Trọng là người công tác báo chí, tư tưởng, tuyên giáo và chủ tịch hội đồng lý luận trung ương. Tức ông đầy kinh nghiệm chuyên môn về dư luận, ông thừa biết dư luận đang xôn xao về điều gì. Vậy mà ông làm ngơ như không.

Khả năng thứ nhất chuyến đi của ông Trọng được sắp xếp từ trước. Lịch trình chuyến đi và nơi làm việc đã được lên kế hoạch từ nhiều tháng, không thể thay thế thăm nơi này, nơi kia được. Nghĩa là ông chỉ đi thăm vườn rau xanh tươi chứ không đến xem cá chết được.

Nếu giải thích như thế, có nghĩa con người ông Trọng là một cái máy đã được lập trình, cứ thế hoạt động theo những gì đã thiết lập sẵn. Đến những nơi dự định sẵn , nói và phát biểu những gì cũng sắp sẵn trước hàng tháng. Một cái máy tất nhiên sẽ vô cảm, nó không biết gì hết ngoài những gì nó được nhồi sẵn trong đầu.

 Nếu thế thì lại thêm cái đáng sợ nữa. Cá biển chết ngập bờ biển đã sợ , không biết nguyên nhân cũng đã sợ. Nhưng người lãnh đạo đất nước lại là một con rô bốt được lập trình thì lại càng đáng sợ hơn. Quả là  quá đáng sợ khi chất vất tại sao ông Trọng không đến chỗ cá chết và phát biểu gì ? Được nghe câu trả lời đây là chương trình đã lập sẵn rồi, không thể làm ngoài kế hoạch được.

Nếu một vị lãnh đạo vô tâm , vô cảm và máy móc như con rô bốt như thế mà dẫn dắt dân tộc gần 100 triệu người, khỏi nói  sự đáng sợ kinh hoàng thế nào.

 Nhưng tất cả những thứ ấy chưa phải là ghê gớm.  Nếu như  Trọng thấy dư luận xôn xao về cá chết. Mọi nghi vấn  và bức xúc cao độ dồn về Formosa và lãnh đạọ tỉnh Hà Tĩnh, ông Trọng quyết định đi Hà Tĩnh để ngầm tỏ ý bảo kê cho lãnh đạo Hà Tĩnh và Formosa, kiểu như đưa thông điệp có ta đây, tổng bí thư Đảng, người quyền lực nhất nước bên cạnh rồi, đừng lo dư luận.

 Vậy ông ta, Nguyễn Phú Trọng không phải là cái máy để người ta lập trình, chương trình đi của ông cũng chẳng phải dự định từ trước. Chuyến đi đó là một toan tính để bao che cho lãnh đạo Hà Tĩnh và các nhà đầu tư ở khu công nghiệp Forrmosa.

 Đến đây thoát được mỗi lo lãnh đạo cao cấp là cái máy vô cảm, chúng ta lại phải đối diện với mối lo còn lớn hơn nhiều. Đó là lãnh đạo cao cấp nhất của Đảng CSVN là một con người nham hiểm, thủ đoạn và độc ác.  Hắn dùng thủ đoạn tinh vi khi đi thăm nơi trồng rau xanh tại một tỉnh mà cá biển chết hôi thối , ruồi nhặng bâu đầy. Qua đó để lấy hình ảnh trồng trọt che lấp mờ đi hình ảnh cá chết. Hắn biểu dương tiến độ dự án, biểu dương những thành quả của Hà Tĩnh đạt được là đi đúng hướng, đúng chủ trương của Đảng. Chắc ai cũng hiểu, một khi hắn ở vịt rí tối cao đã ban khen công khai như thế tức là hắn ủng hộ và sẵn sàng bênh vực cho lãnh đạo Hà Tĩnh và Formosa.

 Ai dám khui ra vụ cá chết và quy trách nhiệm cho khu công nghiệp này và lãnh đạo tỉnh này khi mà lời khen ngợi ngất trời với hai nơi này vừa từ miệng tổng bí thư phát ra. Làm tới rõ ngọn ngành, khác nào chống Tổng Bí Thư, chống Đảng, hạ thấp uy tín lãnh đạo cao cấp nhất của Đảng.

 Ai là người dám.?

Không ai dám làm tới cả, đó là điều mà Nguyễn Phú Trọng răn đe trong chuyến đi tới Hà Tĩnh vừa qua.? Và nếu đúng ý đồ của Nguyễn Phú Trọng là như vậy, thực kinh hoàng và đáng sợ khi hắn là người quyền lực nhất đất nước này. Một kẻ nham hiểm, độc địa và tàn nhẫn cưỡi trên đầu cả một dân tộc có hàng trăm triệu người như vậy chỉ có là một tên phát xít mới.

 Cá chết ở Hà Tĩnh, Quảng Bình và chuyến đi của Cả Trọng đến nơi này mà không có động thái, phát ngôn nào liên quan. Điều đó đưa đến hai nhận xét. Một Trọng là cái máy được lập trình, hai Trọng là kẻ nham hiểm.

Và trong khả năng nào đi nữa, dân tộc Việt Nam này sẽ khốn đốn nhiều vì có kẻ lãnh đạo như vậy.