Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

Tội phạm Ba Sàm, pháp luật ba xạo.

Ngày 6 tháng 2 năm 2015 Viện Kiểm Sát tối cao của nước CHXHCN Việt Nam đã ra bản cáo trạng số 05 đề nghị truy tố nhà báo tự do Nguyễn Hữu Vinh ( tức Ba Sàm ) cùng với người đồng phạm nữ là Nguyễn Thị Minh Thuý.

Bản cáo trạng kết luận căn cứ kết luận điều tra của cơ quan an ninh để truy tố hai người này vào điều 258 của bộ luật hình sự Việt Nam hiện nay.

https://kimdunghn.wordpress.com/2015/03/12/cao-trang-cua-vks-nhan-dan-toi-cao-quyet-dinh-truy-to-ong-nguyen-huu-vinh-va-ba-nguyen-thi-minh-thuy/

Nhưng cho đến những ngay cuối cùng của tháng 9 năm 2105, tức 8 tháng sau khi có bản cáo trạng này. Phiên toà xét xử hai người trên vẫn chưa được tiến hành.

Nguyên nhân là do toà án trả hồ sơ đòi viện kiểm sát làm lại hồ sơ vụ án. Cũng như trước đó viện kiểm sát đã trả lại hồ sơ cho cơ quan an ninh điều tra. Việc trả đi, trả lại hồ sơ vụ án để bổ sung cứ diễn ra hết từ cấp này đến cấp khác, hết lần này đến lần khác. Dẫn đến là hai bị cáo này bị tạm giam đã 17 tháng mà chưa được xét xử.

Theo như cáo trạng thì anh Vinh và chị Thuý bị kết vào khoản 2 điều 258, có khung hình phạt từ 2 đến 7 năm. Đây là dạng tội phạm nghiêm trọng theo luật gọi. Điều 120 của luật tố tụng hình sự quy định về thời hạn tạm giam tối đa cho tội nghiêm trọng là.

-  Đối với tội phạm nghiêm trọng có thể được gia hạn tạm giam hai lần, lần thứ nhất không quá hai tháng và lần thứ hai không quá một tháng;

Nếu như vậy thì tổng thời hạn tạm giam của vụ án này sẽ là 3 tháng đầu tiên, 2 tháng gia hạn lần thứ nhất, một tháng gia hạn lần thứ hai. Tổng thời hạn tạm giam sẽ là 6 tháng.

Nhưng đến nay hai người này đã bị tạm giam 17 tháng mà vẫn chưa xét xử,  gần gấp 3 lần thời gian mà điều 120 quy định.

Tất cả là vì sự nhùng nhằng trả đi, trả lại hồ sơ giữa các cơ quan tố tụng là toà án, viện kiểm sát, an ninh điều tra.

Sở dĩ pháp luật cần quy định thời hạn điều tra, truy tố, xét xử là để đảm bảo quyền lợi cho bị cáo. Tránh trường hợp cơ quan tiến hành tố tụng không tìm được chứng cứ kết tội mà vẫn cứ giam bị cáo   vô tội vạ trong nhà tù. Hoặc hạn chế trường hợp khi  đưa ra xét xử mức án phán quyết của toà tuyên ít hơn thời giam bị cáo tạm giam.

Trong vụ án này thì thời gian của điều tra, truy tố, xét xử đều đã hết. Nhưng anh Vinh và chị Thuý vẫn bị tam giam và chưa có thông tin gì về số phận của họ.

Ai cũng biết chế độ cộng sản không cần đến luật,  chế độ có thể giam giữ con người trong nhà tù hàng chục năm với cái tên gọi là '' tập trung cải tạo ''. Có thể bịa ra chứng cứ, nhân chứng để mở phiên toà bất cứ lúc nào và khép bất cứ tội gì, tuyên mức án mà những người làm an ninh bảo vệ chế độ này muốn.

Tuy nhiên thì trong vụ án anh Vinh và chị Thuý, cơ quan an ninh lại muốn thể hiện mình làm đúng pháp luật nên đã ra lệnh bắt khẩn cấn, khởi tố, khám xét nhà một cách công khai, rùm beng để lấy tiếng trong dư luận. Và khi đã khởi đầu một cách hoành tráng như thế để lấy oai phong,  thì không thể   kết thúc một cách nhơ nhớp như chuyển sang tập trung cải tạo hoặc đưa ra xét xử một cách tù mù.

 Vì cơ quan an ninh đã khởi đầu quá hoàng tráng vụ án này, nên đã để lại gánh nặng cho toà án phải xử một cách hoàng tráng tiếp theo. Bây giờ toà án xử thế nào cho vang dội dư luận khi mà cả hai bị cáo đều không hề nhận tội. Nếu kết tội hai bị cáo là người tán phát bài viết nói xấu chế độ, vậy thì  tác giả của những bài viết ấy đâu, những tác giả ấy có phải ra hầu toà không.? Kết luận những bài viết ấy xâm hại đến lợi ích của thủ tướng , tổng bí thư ...vậy mức độ thiệt hại khi bị xâm phạm là thế nào. Những người bị xâm hại này có ra toà để bảo vệ quyền lợi của họ không, hoặc cử người đại diện, hoặc phải có ý kiến cá nhân của mình về quyền lợi bị xâm phạm.

Cứ theo chứng cứ mà bản cáo trạng nêu, thì hai cha con nhà Nguyễn Tấn Dũng phải ra toà để làm rõ mình đã bị thiệt hại thế nào,  khi bị những bài viết có tên trong cáo trạng gây ra. Còn nếu hai cha con Nguyễn Tấn Dũng không có ý kiến cho rằng mình là người bị hại thì chứng cứ trong cáo trạng nêu là vô giá trị.

Nếu xét xử mà Viện kiểm sát Nhân Dân, Toà án Nhân Dân vừa xử tội phạm vừa đứng ra đại diện bảo vệ quyền lợi thay cho người bị hại thì khác nào vừa đá bóng vừa thổi còi. Khác nào Viện kiểm sát Nhân Dân và toà án Nhân Dân là của cha con ông Nguyễn Tấn Dũng. Hoặc là thân nhân, đại diện cho cha con nhà ông Nguyễn Tấn Dũng.

Để phiên toà hoành tráng như kiểu mở đầu của cơ quan an ninh điều tra, phiên toà cần có sự tham gia của luật sư hay đại diện chủ thể bị xâm hại. Dù chủ thể ấy là nhà nước, chế độ hay thủ tướng, tổng bí thư...những thiệt hại phải cụ thể không thể mơ hồ. Ví dụ về uy tín thì trước đây có bao nhiêu người dân tin ông Dũng, sau khi bị cáo đưa bài viết thì có bao người không tin ông Dũng. Và cái không tin ấy ảnh hưởng đến ông Dũng ra sao.? Ông Dũng bị trầm cảm phải vào viện chữa trị tâm lý, ông Dũng sắp được làm tổng bí thư nhưng vì những bài viết kia mà bị đình lại....

Thực tế là hiện nay vị thế ông Nguyễn Tấn Dũng nâng cao, trước kia ông bị tín nhiệm thấp, sau này tín nhiệm ông cao nhất trong bộ chính trị. Vậy ông Dũng không hề bị thiệt hại gì về uy tín do những bài viết mà các đối tượng đăng tải cả. Ông Dũng và con trai ông là Nguyễn Thanh Nghị trong suốt quá trình điều tra không hề có bút lục nào khẳng định mình là người bị hại trong vụ án này.

 Như thế có thể thấy rõ, chứng cứ mà bản cáo trạng đưa ra là bịa đặt, nói cách khác là ba xạo. Cần phải loại bỏ kết luận hành vi của các bị cáo trong cáo trạng là bôi nhọ cá nhân, xâm phạm quyền và lợi ích hợp pháp cá nhân. Vì đơn giản,  là chẳng có cá nhân nào đứng ra nhận mình bị xâm phạm hay bôi nhọ trong vụ án này.

Có chăng chính những kẻ điều tra vụ án này đã cố tình lôi nhưng bài viết liên quan đến cha con nhà ông Nguyễn Tấn Dũng vào bản kết luận điều tra, với mục đích nhằm triệt hạ uy tín cha con nhà ông Nguyễn Tấn Dũng. Muốn đẩy viện kiểm sát nhân dân, toà án nhân dân phải đứng ra bảo vệ quyền lợi cá nhân cha con nhà ông này, nhằm nhục mạ hệ thống tư pháp ưu việt của chế độ CNXH.

Hoặc chính cha con nhà ông Nguyễn Tấn Dũng đã dàn cảnh tạo vụ án này để trả thù cá nhân vì bị các bài viết xúc phạm. Nhưng che dấu không dám đứng ra nhận là bị hại, ép buộc các cơ quan tố tụng phải trừng trị đối tượng để đe doạ những ai khác dám chỉ trích cha con nhà ông ta.

Dù sao thì thời hạn tạm giam, truy tố, xét xử đã hết. Phiên toà có xử theo kiểu viện kiểm sát, toà án bảo vệ quyền lợi cho người bị xâm hại là cha con ông Nguyễn Tấn Dũng hay là cha con ông Nguyễn Tấn Dũng ra toà, cử đại diện thay mình với tư cách người bj hại, hoặc cha con ông Dũng lờ đi không khẳng định mình là người bị hại. Thì cả ba yếu tố đó, yếu tố nào cũng biến phiên toà thành một trò cười thảm hại trong con mắt dư luận nhân dân trong nước và quốc tế.

Cách nào đi nữa thì vụ án xử tội phạm mang tên Ba Sàm cũng cho thấy pháp luật của chế độ Việt Nam ngày nay là ba xạo.


https://www.youtube.com/watch?v=8UfV0DxJxCA&feature=youtu.be

Nhà cao và tuổi trẻ tài cao.

Nhà cao.

Câu chuyện ngôi nhà 8B Trung Trực Hà Nội cao hơn lăng Hồ Chí Minh là một đề tài sôi động gần đây của báo chí. Hiện nay chính phủ đang đòi uỷ ban nhân dân TP Hà Nội giải trình về việc xây ngôi nhà này. Một bài báo từ năm 2013 cho thấy phó thủ tướng Hoàng Trung Hải đã đồng ý cho Hà Nội xây dựng toà nhà này.

Trong bản thiết kế lúc đó đã nói rõ toà nhà cao 17 tầng và có tầm nhìn bao quát ra quảng trường Ba Đình và Hoàng Thành Thăng Long.

http://vov.vn/kinh-te/dia-oc/chinh-phu-chap-thuan-quy-hoach-kinh-do-tower-282284.vov

Bỗng nhiên đến nay báo chí dấy lên sự cao bất thường của ngôi nhà này, thực ra độ sai lệch chỉ có một tầng, từ 17 thành 18.

Theo nguyên nhân báo chí đưa ra.

''Đây là tòa nhà được cho là có độ cao “bất thường” ngay trong khu vực Ba Đình, là nơi mà chiều cao công trình được quy định và kiểm soát hết sức nghiêm ngặt. Khoảng cách tính theo đường chim bay từ nóc tòa nhà này tới khuôn viên Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh chỉ khoảng 400 m. Tổng chiều cao tòa nhà chừng 60 m trong khi Lăng chỉ cao 21,6 m.''

http://vietnamnet.vn/vn/bat-dong-san/264451/ha-noi-kiem-tra-khan-cap-du-an-8b-le-truc.html

Nếu theo tiêu chí xét duyệt cao gần gấp 3 lần lăng HCM, thì chỉ cần 6 tầng đã '' phạm thượng ''.

Gọi là phạm thượng vì chả biết khép ngôi nhà theo luật nào. Giấy phép, thiết kế ban đầu đã được đủ các cấp từ uỷ ban HN đến phó thủ tướng Hoàng Trung Hải, người có trách nhiệm chỉ đạo những công trình trọng điểm quốc gia đồng ý, cũng như chỉ đạo bộ xây dựng cấp giấy phép.

Tội '' phạm thượng ''  chỉ có ở những nước mà tâm lý nhân dân mang nặng về cảm tính.  Nếu nói ngôi nhà gây ảnh hưởng đến an ninh khu vực lăng HCM thì thử hỏi lúc đó bộ quốc phòng ở đâu mà từng đấy năm không ý kiến.  Nếu chúng ta biết chỉ một cây thánh giá bằng xi măng ở nơi heo hút như Đồng Chiêm mà bộ quốc phòng cũng biết và coi đó là an ninh phòng không cần phải đập bỏ, thì chuyện ngôi nhà 18 tầng xây cách lăng HCM 400 m đường chim bay. Không thể nói BQP không biết gì hết. Toà nhà này cách BQP 500 mét mà thôi.

Giấy phép ban đầu là 17 tầng, khi xây thành 18 tầng. Nhưng tầng thứ 18 chúng ta vẫn gọi là tầng ''tum ''. Là cái mái che cầu thang đi lên tầng thượng để sửa chữa ăng ten, biển quảng cáo, điện đóm. Xét ra ngôi nhà này đã được ra đời đúng trình tự qua các cấp thẩm quyền. Giờ nếu có sai thì sai ở các cấp đã ký duyệt cho xây ngôi nhà này. Nhưng xét theo luật nào quy định để đối chiếu biết rằng các cấp ký duyệt xây ngôi nhà này sai.?

 Chẳng có luật nào cả, luật nào quy định không được xây nhà cao hơn lăng HCM trong bán kính 500 mét đổ lại. ? Không có luật đấy thì chả có căn cứ nào bảo rằng đây là sai phạm.

Nếu như xét về tội ''phạm thượng '' thì chế độ này thật quái gở. Ngay đằng sau Lăng chả cần đến 400 mét, toà nhà nằm ở Thuỵ Khê, Hoàng Hoa Thám đối chếch với nhà máy bia cao cũng chả kém gì. Xa phía Bắc có cả mấy cái khách sạn cao ngất ngưởng đứng bên kia sông Hồng cũng nhìn thấy.

Tóm lại đây chỉ là một trò đánh phá nhau trước thềm đại hội, chiêu bài lần này là mang yếu tố tín ngưỡng, tâm linh, tình cảm..hay gọi rõ là mang xác Hồ Chí Minh ra để làm vật chuẩn soi xét nhau ai là kẻ phạm thượng.

Ông Hồ chết, đã mất hàng chục héc ta làm quần thể Lăng cho ông ngự giữa thủ đô, giờ lại còn xoay cái bánh kính 500 mét để không cho xây nhà cao thì quả ông Hồ chiếm đất đã tốn, chiếm không gian  cũng tốn nữa, thật là quá lãng phí.

Nhưng đã là tâm linh thì không gì so sánh nổi tình cảm bà con. Tâm linh tình cảm của bà con với HCM thì từ miệng lãnh đạo Sơn La dẫu có 1400 tỷ cũng chả đo được tấm lòng bà con dân tộc ở đây.  Người dân tộc ăn sắn, cho con em đu dây chứ tiền xây cầu, bệnh viện không cần thiết bằng xây tượng đài HCM.

Ngôi nhà 18 tầng chả là gì cả, một khi động đến hình ảnh Hồ Chí Minh thì vô giá để xây và vô pháp luật để trị tội nếu xúc phạm. Trong vụ này Hoàng Trung Hải và Phạm Quang Nghị, Nguyễn Thế Thảo phải chịu tội trước tình cảm, tâm linh của bà con nhân dân khi xúc phạm lăng HCM. Đây mới chính là nguyên nhân gây nên vụ om xòm về toà nhà này.

Tuổi trẻ tài cao.

Lê Phước Hoài Bảo , 30 tuổi làm giám đốc sở kế hoạch đầu tư tỉnh Quảng Nam. Báo chí đưa tin liên tiếp khiến Bảo thành một thần đồng.  Cả dư luận ngỡ ngàng vì Bảo trẻ tuổi thế, chưa có kinh nghiệm gì, không đúng với quy trình bổ nhiệm đã được thăng chức giám đốc sở.

Trong khi thanh niên 30 đầy bằng cấp này nọ còn đang rớt đi rớt lại thi tuyển công chức, thì Bảo được tài trợ đi học nước ngoài bằng ngân sách, về nước tót ngay cái chức mà khối vị u 50 phấn đấu bao năm , kinh nghiệm đầy mình chả vớ được.

Thực ra thì cái chức giám đốc sở KHĐT  30 tuổi có làm được không.?  Có thể có, người ta mang ví dụ ở Tây ông này , ông kia mới từng này tuổi, từng kia tuổi đã làm thống đốc, phó thủ tướng đấy là người bênh. Còn ngươi chê họ nại quy trình, nguyên tắc này nọ để khẳng định đúng theo luật thì anh Lê Hoài Phước Bảo không được ở chức này.

Ở vụ nhà cao tầng người ta dùng tâm linh, tín ngưỡng, tình cảm để  kết tội ngôi nhà xây quá cao. Bất chấp quy trình đúng pháp luật khi xây dựng ngôi nhà. Còn đến vụ tuổi trẻ tài cao thì người ta dùng tình cảm là cần người giỏi, cần người trẻ, bên Tây cũng thế... để bênh việc bổ nhiệm này. Bên kia thì dùng quy trình, quy định nại ra đúng lý lẽ để bác bỏ.

Bố của Bảo là bí thư, ông vua một tỉnh, đang đương quyền còn một hai năm nữa về hưu. Ông bố nhường suất sớm cho kẻ kế cận ông cộp tiền để thay thế ông. Nếu không có sự đồng ý của ông quyết định về, thì Bộ chính trị không thể bổ nhiệm người khác thay. Nhưng ông bố đã chơi đẹp, đằng nào cũng về, về sớm cho Bộ chính trị cầm tiền êm ru kẻ kế cận. Đổi lại thì con ông vượt qua quy định được chức giám đốc sở, việc tình là thế.

Thực ra thì là đấu đá nhau, ở đây dùng lý lẽ ra để đấu đá nhau trước thềm đại hội.  Cũng y như vụ nhà cao tầng. Có khác vụ nhà cao tầng thì bằng tình cảm, tâm linh là chủ đạo. Thì vụ tuổi trẻ tài cao này quy trình, nguyên tắc , quy định là chủ đạo.

Có hàng chục vụ tuổi trẻ như thế, như dạng con Nông Đức Mạnh, Nguyễn Sinh Hùng, Nguyễn Văn An, Nguyễn Bá Thanh ...chả thấy nhắc đến, giờ lôi vụ này ra ầm ĩ để làm gì. ?

Để từ Lê Phước Hoài Bảo dẫn đến Nguyễn Thanh Nghị, Nguyễn Minh Triết con của Nguyễn Tấn Dũng. Càng đánh to thằng Bảo thì càng động đến hai thằng Nghị, Triết  và động đến uy tín của bố chúng nó là Nguyễn Tấn Dũng, người đang đương chức và có cơ tiếp tục lên cao hơn.

Chứ về tình đồng chí, ông bố Bảo đã tự nguyện bỏ chức bí thư tỉnh uỷ về sớm, thì thằng con lãnh cái ghế giám đốc sở là chuyện nhỏ. Ai nỡ khui ra ầm ĩ làm gì, kể cả là có sai quy trình đi nữa, vì ở cái đất nước này quy trình để dành cho dân chứ không dành cho con cái lãnh đạo là diều ai cũng biết. Nếu ông Dũng mà quyết định về hưu như bí thư Quảng Nam, đảng ta chẳng ai đánh toe toét chuyện bổ nhiệm giám đốc sở ở Quang Nam ra làm gì để dư luận hình dung đến bố con nhà Nguyễn Tấn Dũng.

Thành ra chính cha con nhà Nguyễn Tấn Dũng là mục đích tấn công của đợt phê phán bổ nhiệm này, Lê Phước Hoài Bảo số đen là ví dụ để các đối thủ mang ra làm đòn tấn công Nguyễn Tấn Dũng.

Chuyện này cũng như chuyện trên kia. Ông này dùng vụ tuổi trẻ tài cao đánh ông kia bằng lý lẽ quy trình, quy định...thì ông kia mang yếu tố tâm linh, tín ngưỡng ra phang lại ông này xây nhà cao quá phạm thượng vong linh HCM.

Ở giữa nhìn thì thấy đất nước này chả có tình cảm, cũng chả có quy trình. Tiện dùng thứ nào người ta dùng thứ đấy để phang nhau, hạ bệ nhau.  Đất nước, chế độ hỗn loạn như thế, đời sống dân chúng còn điêu linh, khốn khó vì quan lại mải mê tranh giành chức quyền. Làm sao lo lắng cho đất nước được.


Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2015

Quyền lập hội trước thềm TPP.

Việt Nam đứng trước quyết định lớn về kinh tế chính trị, đó là hội nhập thế giới bằng một bước đột phá lớn là gia nhập TPP.

Mang trên mình món nợ thống kê chính thức hơn 110 tỷ USD (con số sự thực có tin cho rằng gần 200 tỷ usd ) và một tương lai bế tắc về kinh tế. Nạn thất nghiệp phổ biến,  đồng thời với mức lương rẻ mạt của đại đa số công nhân. Con đường hướng tới TPP sẽ thu hút nguồn đầu tư bên ngoài đổ và giải toả tình trạng bất động sản tồn đọng, cải thiện tiền công của người lao động và có thêm việc làm mới.

 Nguồn tiền đầu tư và tiền bán được bất động sản tồn đọng sẽ làm lưu thông những món nợ chồng chéo, nhằng nhịt giữa các hệ thống ngân hàng. Những món nợ còn được gọi là '' nợ xấu '' này đang là tử huyệt của nền kinh tế Việt Nam, hiện nay chúng được tạm thời cất giữ vào kho của các công ty do ngân hàng nhà nước và bộ tài chính lập ra như công ty quản lý tài sản tổ chức tín dụng viết tắt là VAMC và công ty mua bán nợ viết tắt là DATC.

Ví dụ ngân hàng A nợ ngân hàng B một khoản nợ xấu đến thời hạn không thanh toán được. Ngân hàng B theo luật có thể đưa  A ra toà,  đòi trưng thu tài sản để thu hồi khoản nợ. Nếu để xảy ra các phiên toà xử kiện những vụ như vậy, hẳn nhiên sẽ gây hoang mang dân chúng cũng như biến động suy thoái của thị trường chứng khoán. Nhà nước Việt Nam buộc phải can thiệp bằng cách đứng ra nhận món nợ của bên A trước bên B.  Nhưng đây mới chỉ là nhận để cho bên B tạm thời yên tâm là có con nợ uy tín hơn có trách nhiệm, chứ chưa phải là nhà nước bỏ tiền ra trả cho bên B ngay.

Nhưng rồi các món nợ xấu này cũng phải đến ngày giải quyết. Các công ty như VAMC và DATC đang hy vọng việc gia nhập TPP sẽ mang lại nguồn tiền để giải quyết các món nợ mà họ đang tạm thời chịu trách nhiệm.  Nếu hy vọng không bán được bất động sản hoặc thu hút đầu tư như kỳ vọng, chính phủ Việt Nam đang cân nhắc đến chuyện bán thẳng các món '' nợ xấu '' cho nước ngoài.

 Để thu hút đầu tư, bán được khối bất động sản khổng lồ tồn đông , hay đặc biệt bán nợ xấu cho nước ngoài, là cả một vấn đề,  không chỉ là chính sách kinh tế mà còn là chính sách chính trị. Bạn không thể mua một ngôi nhà giá rẻ mà xung quanh nó là những người dân bị chèn ép, ngột ngạt luôn muốn bùng nổ bởi những bức xúc tích tụ. Nói dễ hiểu hơn là tại sao người ta bán nhà thường rao rằng nó ở khu vực dân trí cao, văn minh, môi trường, an ninh tốt.

Quyền lập hôị, quyền tự do thông tin là một những yếu tố quan trọng thúc đẩy cho xã hội văn minh. Để chứng tỏ rằng trong tương lai gần Việt Nam sẽ có những cải thiện tốt về đời sống tinh thần của người dân với các nhà đầu tư nước ngoài. Nhà nước Việt Nam đã có những động thái về vấn đề này,  như để quốc hội bàn thảo về quyền tự do lập hội, quyền tự do thông tin. Chẳng hạn như mới hôm qua ngày 24 tháng 9 năm 2015 quốc hội nước CHXH Việt Nam đã đặt vấn đề quyền tư do lập hội, nhưng ý kiến nêu ra đang bị nhiều nghị viên bảo thủ gay gắt phản đối. Những nghị viên này e ngại các hội, nhóm sẽ là những mầm mống của các thế lực chính trị hay những tổ chức chống phá nhà nước.

Chủ tịch Hội đồng Dân tộc Ksor Phước cho rằng hội có hai mặt, trong đó mặt tiêu cực là "đường dẫn xuất" về đa nguyên đa đảng nên không được mơ hồ chỗ này, không nên áp dụng máy móc cách lập hội của các nước phát triển.

Chủ nhiệm VPQH Nguyễn Hạnh Phúc  nói "Họ tự thành lập và hoạt động với nhau, rất đông, như hội dân oan, hội khiếu kiện... Ta quản lý thế nào, hay để tự phát? Đã để tự do, không cấm, tạo mọi điều kiện hoạt động hội, thì nhà nước phải có cách quản lý tất cả các hội"

Liệu những lo lắng , cảnh báo và đòi hỏi của những nghị viên bảo thủ trên có ngăn cản quá trình thông qua dự thảo luật về Hội hay không.?
Bản chất chuyên chế, độc tài của  nhà nước Việt Nam là hạn chế và ngăn cản quyền tự do lập hội từ đời tám hoánh nào rồi. Không cần đến các ông Nghị như Ksor Phước hay Nguyễn Hạnh Phúc cảnh báo. Đến đứa trẻ con cũng thuộc lòng những lời cảnh báo của các ông vì nó là những lời lẽ tuyên truyền ra rả hàng bao nhiêu năm nay chứ chả phải là lời cảnh báo mới mẻ gì.
Chuyện ngày nay quốc hội phải bàn đến quyền tự do lập hội là điều bất đắc dĩ, bởi sức những sức ép về kinh tế như đã nói trên. Bây giờ thì chuyện lập hội không chỉ liên quan đến sự sụp đổ của chế độ như các ông nghị kia nêu ra. Quyền lâpj hội bây giờ còn liên quan đến sự tồn tại của chế độ. Không cởi mở quyền tự do lập hội, quyền tự do thông tin thì không có ai dám đầu tư, không ai mua bất động sản để làm cơ sở kinh doanh, sản xuất. Không ai đầu tư, không ai mua bất động sản thì kinh tế sụp đổ. Sụp đổ kinh tế sẽ làm chế độ cộng sản Việt Nam sụp đổ nhanh hơn mọi tác động mà các hội nhóm kia tạo ra.
Cái kiểu mà Ksor Phước và Nguyễn Hạnh Phúc lớn tiếng cảnh báo về nguy cơ lập hội chỉ là trò tung hứng của các con chim mồi nhằm mục đích để hạn chế tối thiểu các quyền tự do của hội nhóm. Để mục đích trì hoãn việc thông qua dự thảo quyền lập hội hoặc để có thông qua thì sẽ có nhiều hạn chế tự do của các hội nhóm. Chả thế mà sau khi màn khơi mào của hai nghị sĩ này, một loạt chế tài, quy định cấm đoán  mơ hồ cho việc lập hội được đưa ra duyệt như

http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/263821/cho-lap-hoi-tu-do--nha-nuoc-phai-co-cach-quan.html
Luật quy định một loạt hành vi bị cấm như lợi dụng việc thành lập, hoạt động của hội để xâm phạm quyền và lợi ích hợp pháp của nhà nước, cộng đồng; gây phương hại đến lợi ích, chủ quyền, an ninh quốc gia, an toàn xã hội, khối đại đoàn kết dân tộc, quyền con người, quyền công dân; xúc phạm đến hình ảnh danh nhân, anh hùng dân tộc...
Các hội tùy theo phạm vi hoạt động, chịu sự quản lý của Bộ trưởng Nội vụ, Chủ tịch UBND cấp tỉnh hoặc cấp huyện. 
Hội hoạt động thuộc lĩnh vực nào cũngphải chịu sự quản lý của cơ quan nhà nước về ngành, lĩnh vực đó. 
Người đứng đầu hội do ban lãnh đạo hội bầu, nhưng do cơ quan nhà nước có thẩm quyền công nhận và bãi nhiệm. 
Đọc những quy định trên báo chí về cấm đoán trong luật lập Hội, người ta thấy quốc hội Việt Nam hầu như bê nguyên cả điều 258 của bộ luật hình sự vào đây. Có nghĩa nhà nước Việt Nam sẽ cho tự do lập hội nhưng những hội này không được tự do hoạt động, các hội phải chịu mọi sự quản lý của nhà nước tuỳ theo từng tính chất của mỗi hội.
Lại một trong những trò mỵ dân, lừa đảo dư luận của chế độ CSVN. Trong quá trình gia nhập TPP để bán tống tháo những món nợ đầm đìa mà vẫn giữ được an toàn cho chế độ cộng sản bằng cách kìm kẹp người dân, sẽ còn nhiều trò lừa đảo tinh vi như thế này được dàn dựng diễn xuất qua những diễn viên chuyên nghiệp có tên là Đại Biểu Nhân Dân.